- Khách quan, canh cá đây rồi!
Canh cá được đặt trên mặt bàn, theo con thuyền lắc lư. Thôi Nguyên Ương đưa đầu lại gần ngửi:
- Thơm quá!
Người lái đò cười nói:
- Còn có cá kho tộ, tôi đi lấy ngay đây, không làm phiền khách quan uống canh.
Người lái đò lại vén rèm đi ra, Thôi Nguyên Ương thực sự không thấy có gì bất thường, hứng thú cầm lấy thìa múc một thìa nhỏ, định nếm thử.
Triệu Trường Hà ra tay như điện, nắm chặt lấy cổ tay của nàng.
Thôi Nguyên Ương không hiểu nhìn hắn, Triệu Trường Hà hơi lắc đầu, không nói gì.
Thôi Nguyên Ương không hiểu lắm, hít mũi đặt thìa canh xuống không nói gì.
Canh cá thơm quá... Không uống nữa thì nguội mất, không ngon nữa…
Trong sự thèm thuồng khó chịu của Thôi Nguyên Ương, không biết bao lâu sau, người lái đò cuối cùng cũng bưng cá kho tộ lên, nhìn thấy canh trên bàn không động đậy, tỏ vẻ rất ngạc nhiên:
- Sao khách quan không uống canh vậy, sắp nguội rồi.
- Không sao, chúng tôi thích uống lạnh.
Triệu Trường Hà cười nói:
- Cá kho tộ cũng để nguội đi.
Người lái đò nhìn Triệu Trường Hà một cách khó hiểu, lẩm bẩm:
- Thật là kỳ quặc.
Nàng ta cũng không thúc giục, mặt đầy khó hiểu đặt cá kho tộ xuống rồi quay người đi. Bên kia Thôi Nguyên Ương nhìn thế nào cũng không thấy có vấn đề gì, thầm nghĩ lần này Triệu Trường Hà thực sự đa nghi quá rồi, đang định nói thì thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, Triệu Trường Hà không hiểu sao lại đột nhiên rút đao chém vào cổ trắng nõn của người lái đò.
Thôi Nguyên Ương ngây người. Khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng càng khiến nàng mở to mắt.
Người lái đò nhẹ nhàng xoay người, bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng tránh được nhát dao từ phía sau của Triệu Trường Hà, xoay người lại thuận tay đâm một nhát dao vào tim Thôi Nguyên Ương.
- Bốp!
Triệu Trường Hà dùng dao chém ngang, đồng thời kéo Thôi Nguyên Ương ra, một chân đá lật bàn, canh cá đổ ập xuống ngoài cửa. Như để ứng cảnh, vừa đổ canh cá xong, rèm cửa ngoài gió thổi, cây sào trong tay lão lái đò không biết từ lúc nào đã bỏ đầu tre, biến thành một ngọn giáo sáng loáng, đâm thẳng từ ngoài cửa vào.
Tiếng ngư ông ca hát lúc chiều tà, cảnh đẹp dọc bờ sông, bỗng chốc biến thành cảnh tượng núp trong hang hổ, từng bước kinh tâm động phách.
Thôi Nguyên Ương còn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi vai trò như vậy, theo bản năng rút kiếm ra, một chiêu kiếm pháp của nhà họ Thôi là Lục thủy triều triều đâm vào mặt người lái đò.
Người lái đò cười khúc khích:
- Công tử Triệu thông minh, kiếm pháp của tiểu thư Thôi cũng không tệ.
Bên kia, đao của Triệu Trường Hà đã chém vào ngọn tre, tưởng chừng như ngọn tre nhỏ bằng tre lại phát ra tiếng kêu giòn tan như kim loại va vào nhau, ngọn giáo như rắn phun lưỡi, đâm thẳng vào cổ họng Triệu Trường Hà!
Triệu Trường Hà khẽ nhích chân, tránh được ngọn giáo này, thuận tay kẹp ngọn giáo vào nách, một nhát đao chém mạnh vào sau gáy người lái đò bên kia.
Người lái đò:
- ?
Lời trêu chọc của nàng vừa mới thốt ra, gió thổi mạnh sau đầu, nàng bị Triệu Trường Hà và Thôi Nguyên Ương kẹp giữa. Người lái đò hoàn toàn không hiểu, Triệu Trường Hà này đang nghĩ gì vậy, kẹp chặt ngọn giáo của đối phương, nhưng lại chém dao sang một bên, đây là sơ hở điển hình, đối phương đá một cước vào đan điền của ngươi thì có thể lấy đi nửa cái mạng của ngươi, ngươi lại muốn chém ta như vậy?
Hay là trong lòng ngươi, sự an nguy của Thôi Nguyên Ương quan trọng hơn?
- Bốp
Một tiếng, quả nhiên lão lái đò đá một cước vào bụng Triệu Trường Hà, nhưng người lái đò bên kia lại không thể tránh được hai mặt giáp công, vội vàng né sang một bên, phá cửa sổ nhảy ra, nhảy xuống sông, lưng cũng bị dao của Triệu Trường Hà chém một nhát sâu, máu tươi từ trong sông trào ra, không biết đã chết chưa.
Triệu Trường Hà như không cảm thấy đau đớn vì cú đá này, một nhát dao ép người lái đò nhảy xuống sông, không dừng lại, xoay dao chém vào cổ lão lái đò.
Lão lái đò thấy người lái đò bỏ chạy, cũng dứt khoát buông cây sào, lộn ngược ra khỏi khoang, cũng nhảy xuống nước mất tích.
Lúc này, Triệu Trường Hà mới chống dao quỳ xuống, ôm bụng thở hổn hển, cú đá đó tất nhiên là bị thương.
Thôi Nguyên Ương vội đỡ hắn:
- Đại ca Triệu!
Cuối cùng cũng gọi ra được cách xưng hô này, Thôi Nguyên Ương lại không còn cảm giác nổi da gà nữa, trong lòng vô cùng lo lắng:
- Huynh thế nào rồi? Ta, ta có thuốc trị thương trong nải.
- Ừ, chính là trông chờ vào việc muội có thuốc tốt, mới chọn phương án này.
- Tại sao lại phải liều mạng bị thương, ta, ta thật ra cũng có thể tạm thời đối phó với nàng ta…
Triệu Trường Hà nuốt thuốc, lắc đầu nhìn ra dòng nước ngoài cửa sổ:
- Muội biết tại sao ta nghi ngờ bọn họ có vấn đề không?
Thôi Nguyên Ương ngơ ngác lắc đầu, đối phương thực sự không để lộ một chút sơ hở nào.
- Vì ta phát hiện ra thuyền của chúng ta chậm hơn của những chiếc khác... Trong quá trình nấu cá này, càng ngày càng có nhiều thuyền đuổi theo phía sau. Ta phải giải quyết hai người này với tốc độ nhanh nhất, nếu không bị bao vây trên sông này thì chắc chắn sẽ chết, vì vậy ta không ngại bị thương!
Triệu Trường Hà nói xong, điều tức vài lần, thấy thuốc trị thương của nhà họ Thôi quả thực rất hiệu quả, chỉ còn hơi đau một chút. Hắn chống dao đứng dậy:
- Muội biết chèo thuyền không?
- Nhà ta có sông, biết một chút.
- Tốt, muội đi chèo thuyền, chèo về phía bờ. Bây giờ ta phải xuống nước ngay, nếu không hai con thủy quái ở dưới thuyền, một khi đục thuyền, chúng ta đều phải chết ở đây.