Một nữ tử đạp trăng mà đến, dây thắt lưng bồng bềnh, phảng phất như Nguyệt cung tiên tử đáp xuống thế gian.
Bóng hình dù bị che khuất thấy không rõ khuôn mặt, nhưng rõ ràng không phải Nhạc Hồng Linh...
Nữ tử thế giới này đều mạnh vậy sao?
- Tuy danh xưng Xuân Thủy Kiếm Pháp có chút thô tục, nhưng quả thật rất đẹp.
Chu Tước Tôn giả bay tới vung tay ném vô số “ám khí màu đen tới nữ tữ đang từ không trung hạ xuống.
Nữ tử vô thức đánh rơi “ám khí xuống đất, đôi mắt đẹp nhìn lại.
Không phải ám khí mà là vài cái đầu, trong đó có một cái là Lạc trang chủ.
Lạc Chấn Vũ hoảng sợ lê lết cái chân bị thương trốn sau lưng nữ tử.
Chu Tước Tôn giả hạ xuống giữa đám người, lười biếng cười khẽ:
- Không ngờ Đường Thủ Tọa không ngại đêm tối vội vàng tới cứu viện, Lạc gia trang quả nhiên... Ha ha, đáng tiếc ngài tới chậm rồi, mấy con chó Lạc gia chết rồi, Đường Thủ Tọa hà tất lết cái thân còn mang bệnh liều mạng với bọn ta? Thủ tọa không ngại có thể quay về.
Triệu Trường Hà lặng lẽ dò xét, Chu Tước Tôn giả cũng mang một bộ nữ trang áo đỏ, chỉ là phục trang của Nhạc Hồng Linh là võ sĩ phục, còn của tôn giả giống một bộ trường bào của tế tự có thêu những hoa văn kỳ dị.
Nàng đeo một một mặt nạ che nửa mặt, nhìn không ra diện mạo, cũng không biết tuổi tác. Mặt nạ có hình con chim lửa, mỏ chim bao trùm chóp mũi, lộ ra đôi môi đỏ tươi mọng nước rất là gợi cảm. Cho dù đeo mặt nạ cũng không giấu được đôi mắt lộ rõ sự trêu tức dưới màn đêm..
Nữ tử được xưng là Đường thủ tọa đưa lưng về phía Triệu Trường Hà, thân mang áo lông chồn rất dày. Lúc này che miệng ho, không ngờ thở hổn hển như đang bệnh thật, nàng ho một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Đây là Đại Hạ.
Giữa hai câu nói, tiếng bước chân vang lên, đệ tử Huyết Thần Giáo bốn phía xúm lại, trong đó một người đàn ông áo màu máu trầm giọng nói:
- Lạc gia thân quyến đều đã đền tội, chỉ còn lại Lạc Chấn Vũ.
- Làm phiền Tiết giáo chủ.
Chu Tước cười nói:
- Đường Thủ Tọa, bọn ta chẳng biết tại sao chỉ có ngươi đến đây, nhưng bệnh của ngươi chưa lành, một mình ngươi không thể bảo vệ được tên què sau lưng. Nếu chính người cũng nằm luôn ở đây thì quả thật đáng tiếc.
Đường Thủ Tọa cũng không nói nhiều, chỉ chỉa kiếm về đối phương, nhất thời cục diện giằng co.
Triệu Trường Hà thầm nghĩ cái gọi là Đường Thủ Tọa rất có thể là một chức quan gì đó, chẳng biết tại sao nàng lại một mình đến đây, nói không chừng đại quân sau lưng rất nhanh kéo đến. Chu Tước có vẻ cũng rất kiêng kị Đường Thủ Tọa, chỉ cần kéo thời gian thêm phút chốc, có lẽ có thể kéo đến lúc đại quân tới cứu Lạc Chấn Vũ.
Triệu Trường Hà quan sát Lạc Chấn Vũ kéo lê cái chân xụi lơ trên măt đất, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên thò đầu từ sau cửa viện ra lớn tiếng hô:
- Ai nói chỉ có một người? Chỉ cần Đường Thủ Tọa cản bọn họ lại, bọn ta có thể cõng thiếu trang chủ chạy trốn!
Lạc Thất ở bên cạnh trợn mắt há mồm.
Tất cả mọi người đều là sững sờ, Chu Tước Tôn giả cùng Huyết Thần Giáo đồ đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, Đường Thủ Tọa quay đầu lại nhìn hắn.
Triệu Trường Hà không rảnh lưu tâm tới đôi mắt trong veo như nước mùa thu kia, nhanh chân bước tới đỡ Lạc Chấn Vũ:
- Thiếu trang chủ, ta cõng ngươi đi!
- Ở lại đây.
Chu Tước Tôn giả tiện tay ném ra một đạo hồng mang.
Bịch… Đường Thủ Tọa im lặng không lên tiếng ngăn lại.
Lạc Chấn Vũ thấy tình huống này có hy vọng thoát thân, Lạc Chấn Vũ quá đỗi vui mừng dựa người vào vào Triệu Trường Hà đứng dậy :
- Hảo, hảo, sớm biết ngươi hiền lành chất phác... Phốc...
Còn chưa dứt lời, một thanh trường đao đã đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Lạc Chấn Vũ trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn thanh đao đâm thẳng vào tim, lại nhìn về phía tay cầm đao trường đao, cuối cùng nhìn về phía chủ nhân thanh đao.
Đôi mắt Triệu Trường Hà thấp thoáng dưới ánh lửa tràn ngập sự tàn nhẫn trái ngược hoàn toàn với sự “hiền lành chất phác “.
Huyền quan tam trọng ghê gớm lắm sao, cũng đâu phải đao thương bất nhập!
Triệu Trường Hà biết Lạc Chấn Vũ dù sao cũng là người luyện võ, nếu như mình trực tiếp cầm đao đi qua, đối phương có lòng phòng bị chắc chắn giết không được, chỉ có thể diễn trò để cho hắn mất cảnh giác, quả nhiên một kích tất sát.
Chu Tước Tôn giả cùng Đường Thủ Tọa đều ngừng tay, hơn nữa còn có chút sững sốt.
Triệu Trường Hà thở phì phò, thấp giọng nói:
- Đây là công trạng nhập giáo của ta... Tôn giả sẽ không để cho ta bị quan phủ bắt đi đúng không?