Thôi Nguyên Ương thấy hơi hồi hộp, vừa nãy đứng ngoài lâu như vậy mà không thấy có người bên trong, mãi đến bây giờ cố ý chú ý mới thấy hơi thở của người này rất yếu và dài, hẳn là một vị có nội công cao thâm.
Quả nhiên có chuyện xảy ra.
Thôi Nguyên Ương định nói gì đó thì Triệu Trường Hà đã buông tay khỏi chuôi đao, vẫy tay nói nhỏ:
- Đất hoang không có chủ, đến trước được trước... người khác đến trước, chúng ta đừng làm phiền, tự ngồi nghỉ ở bên kia là được.
Thôi Nguyên Ương ngoan ngoãn đi theo Triệu Trường Hà ngồi xuống góc tường đối diện với thanh niên áo đen, nhẹ nhàng lấy ra mấy miếng bánh từ trong bọc:
- Ăn không?
Triệu Trường Hà ngạc nhiên:
- Muội mua bánh lúc nào thế, sao ta không biết…
- Lúc huynh đi trả tiền ở quầy, ta sang tiệm cháo bát bảo bên cạnh mua, chắc chắn ngon hơn mấy cái bánh rán huynh mang từ khách sạn. À, ta định nói từ lâu rồi, cái quán ven đường trưa nay, đến thịt cũng không có…
- …
Triệu Trường Hà không đi dạy dỗ mấy lời như ra ngoài thì đừng ham mê ăn ngon mặc đẹp, không nói hai lời liền đưa tay lấy một miếng bánh hoa quế.
Ai mà chẳng thích ăn món ngon chứ, dẫn theo một tiểu phú bà bên người đúng là tuyệt.
Triệu Trường Hà mở bình rượu, vừa nhấp vừa ăn bánh, khóe mắt không rời khỏi thanh niên áo đen kia.
Nhưng mãi đến khi sắp ăn xong, thanh niên áo đen vẫn không nhúc nhích, như một người chết.
Ngay khi Triệu Trường Hà cảm thấy mọi người đều bình an vô sự, đêm nay sẽ trôi qua như vậy thì trong tai truyền đến một tiếng bước chân cực kỳ nhẹ, có người đang bước trên mái nhà.
Tay Triệu Trường Hà lại lặng lẽ đặt lên chuôi đao.
Không khí tĩnh lặng, sát khí ẩn hiện.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng người:
- Mẹ kiếp, vừa nãy còn chưa mưa, sao mưa lại đổ ập đến thế này.
- Tránh mưa trước rồi tính sau.
Theo tiếng nói, một nhóm người đẩy cửa bước vào, mưa gió bên ngoài theo cửa tràn vào, mưa tạt vào miếu, tiếng ào ào.
Một người trung niên trông như thủ lĩnh tùy tiện liếc mắt nhìn, thấy ba người ngồi ở hai bên góc tường, bèn phất tay không kiên nhẫn:
- Nơi này nhà họ Thôi chúng ta bao trọn rồi, các vị mời đi cho.
Thôi Nguyên Ương suýt thì bị một miếng bánh nhét vào miệng làm nghẹn chết, trợn tròn mắt đánh giá đám người này, cố gắng tìm ra khuôn mặt quen thuộc, nhưng không thấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế lực nhà họ Trôi đã trải rộng khắp quận, nàng không quen biết tất cả mọi người, không thể phân biệt được những người này có phải là người nhà họ Thôi thực sự hay không. Trong tiềm thức cũng cảm thấy... nếu là vậy thì cũng không có gì lạ.
Đoạn nàng cẩn thận liếc nhìn Triệu Trường Hà, Triệu Trường Hà từ từ ăn miếng bánh cuối cùng, lại nhét bình rượu vào, vẫn không nói gì.
Thanh niên áo đen đối diện cũng không có phản ứng gì.
Tên thủ lĩnh đợi mấy hơi thở, thấy mấy người đều không nhúc nhích, trên mặt cũng hiện lên nụ cười lạnh:
- Người không biết điều cũng nhiều đấy. Đuổi chúng đi!
Kết quả là một đám thuộc hạ không ai đi tìm thanh niên áo đen gây phiền phức, tất cả đều xông đến chỗ Thôi Nguyên Ương:
- Tiểu cô nương, đêm khuya sương xuống, mưa đêm lạnh lẽo, không bằng đến sưởi ấm với mấy huynh đệ chúng ta, ở chung với tên thô lỗ này thật là lãng phí…
Lời còn chưa dứt, Thôi Nguyên Ương đã rút kiếm ra khỏi vỏ, tức giận đến mức mặt đỏ bừng:
- Các ngươi, các ngươi biết ta là…
- Ồ! Cô nương này cũng khí thế phết chứ.
Có người không nhịn được đưa tay sờ mặt nàng: “Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào này thật đáng yêu.
Chợt ánh đao lóe lên.
Không ai nhìn rõ Triệu Trường Hà rút đao từ lúc nào, khi tiếng đao ra khỏi vỏ vang lên, một cánh tay đứt lìa đã bay lên, máu tươi tuôn ra, mãi đến lúc này người bị chặt tay mới nhận ra cơn đau, ôm chặt cánh tay đứt lìa kêu thảm:
- Giết hắn! Mau giết hắn!
Nhưng ngay khi nhát đao này ra khỏi vỏ, thanh niên áo đen vẫn luôn ôm kiếm nhắm mắt bất động đột nhiên mở mắt, đôi mắt sắc như kiếm, nhìn chằm chằm vào tay Triệu Trường Hà không chớp mắt.
Bên kia, Thôi Nguyên Ương tức đến phát khóc, rút kiếm chém loạn:
- Đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi hu hu hu!
Cái đứa ngốc của Thôi gia kia dù ngốc, nhưng cũng được học theo tiêu chuẩn Huyền Quan tam trọng, học kiếm pháp cao minh nhất, mấy nhát kiếm hỗn loạn này cũng chém ngã được mấy tên, tên thủ lĩnh bên kia đột nhiên tái mặt:
- Xa sơn như đái, kiếm pháp nhà họ Thôi! Ngươi, ngươi là…
- Ngươi quan tâm ta là ai! Ta chém chết ngươi, ngươi đền danh tiếng nhà họ Thôi cho ta, ngươi đền giang hồ mà ta muốn đây! Hu hu hu…
Trong một mảnh hỗn loạn, Triệu Trường Hà lại không ra tay nữa, tay nắm chặt chuôi đao, thậm chí còn nắm ra mồ hôi.
Ánh mắt của thanh niên áo đen kia mang đến cho hắn áp lực, nhanh chóng đuổi kịp thế công của Phương Bất Bình Thần Phật Câu Tán.
- Ầm ầm!
Mái nhà đột nhiên nứt ra, mưa gió ập đến, một luồng kiếm quang xen lẫn trong mưa gió trong nháy mắt hạ xuống, chớp mắt đã đến yết hầu của Triệu Trường Hà.
Khách lạ trên mái nhà nhân lúc hỗn loạn ra tay!
- Keng!
Ánh đao màu máu chém vào mưa gió, Triệu Trường Hà đã chuẩn bị sẵn sàng, tích tụ sức mạnh để dành cho thanh niên áo đen một đao, dứt khoát chuyển sang vị quân tử trên xà nhà để hắn chịu hết.
Tiếng giao kích của đao kiếm truyền đến, người kia phát ra một tiếng rên rỉ, rõ ràng không ngờ Triệu Trường Hà lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, đã sớm toàn lực chờ hắn, chịu thiệt thòi không nhỏ. Nhưng thân hình hắn không dừng lại, mượn sức đao của Triệu Trường Hà, đột ngột xoay người giữa không trung, một kiếm đâm vào sau lưng Thôi Nguyên Ương!
Tim Triệu Trường Hà đập thót một cái.
Vốn luôn cho rằng mọi sát khí đều nhắm vào mình, nhưng hóa ra mục tiêu thực sự của người khác lại là Thôi Nguyên Ương!