Triệu Trường Hà dắt Thôi Nguyên Ương chạy như bay, chạy một mạch mấy chục dặm mới thở hồng hộc dừng lại, dựa vào một gốc cây nằm vật ra, mệt đến nỗi nửa ngày không muốn nói chuyện.
Thôi Nguyên Ương cũng mệt mỏi ngồi xổm một bên thở dốc, nhìn Triệu Trường Hà bằng ánh mắt lấp lánh.
Thật thú vị, đây mới là ra ngoài chứ.
- Ông không chỉ là cướp, lần sau ông nhắm đến có khi là Đường Vãn Trang đấy! Bảo nàng ấy tắm rửa sạch sẽ chờ ông đi!
Khì khì, thú vị, đúng là hợp ý.
Triệu Trường Hà liếc xéo nàng:
- Sao ngồi xổm ở đó như con cóc vậy?
- Đất bẩn lắm.
- Bên này không mưa, đất khô ráo, ra ngoài thì làm gì có nhiều chuyện như vậy.
- Ê, kỳ lạ thật, sao bên kia còn mưa, mới đi có mấy chục dặm mà hết mưa rồi? Nhìn mặt đất này, nom ít nhất cũng hai ngày không mưa, không phải vừa mới tạnh đâu.
Triệu Trường Hà bật cười:
- Muội có tin lát nữa mưa sẽ đuổi theo chúng ta không? Đây gọi là con cưng của trời, ông trời cũng phải khóc lóc đuổi theo ta.
Thôi Nguyên Ương chớp chớp mắt to không hiểu.
Triệu Trường Hà lười biếng nói:
- Những chuyện này sau này muội về nhà rồi thì từ từ hỏi cha mẹ muội..., nhưng ta khuyên muội nên hỏi những người già làm nông nhiều năm, cả đời này muội chưa nói chuyện với họ bao giờ đúng không?
Cảm giác xa cách lại ùa về, nhưng lần này Thôi Nguyên Ương không để tâm, vẫn chớp mắt hỏi:
- Rõ ràng ta có thể giải quyết phiền phức chỉ bằng cách nêu rõ thân phận, thậm chí huynh còn có thể được quận thủ đại nhân khoản đãi một bữa, có khi còn nhân tiện mà thoát khỏi phiền phức nhỏ này là ta đấy, tại sao huynh lại tự làm hỏng danh tiếng, khiến mọi người nghĩ rằng huynh đi bắt cóc con gái nhà lành?
Triệu Trường Hà lười biếng nói:
- Tiểu thư nhà họ Thôi chưa xuất giá mà đã ở chung khách điếm với một nam nhân, để mọi người biết được thì danh tiếng của muội sẽ tiêu tan sạch... danh tiếng của ta như vậy rồi thì thôi, kẻ cướp hạng bét trời sinh phản cốt, thêm một tội háo sắc thì có gì to tát?
- Vậy nên huynh đã nói thẳng là bản thân để mắt tới Đường Vãn Trang, để hình tượng này giống hơn một chút?
- Ta cũng không nghĩ nhiều đến vậy, ta hơi tức giận với nàng ta thì không được sao? Ta là một cá thể độc lập, có suy nghĩ riêng của mình, không phải đồ vật để người ta cân nhắc sai khiến... mặc dù ta có thể hiểu được nàng ta, nhưng có ích gì, hiểu nhau mới có giá trị, nếu không thì gọi là liếm chó.
Triệu Trường Hà nói xong thì vươn vai, đứng dậy:
- Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đi thôi. Lần này là ta sơ ý, không nên cùng muội đi lại ngang nhiên trong thành, danh tiếng có giảm sút nữa cũng là do ta đáng đời... sau này chúng ta có thể sẽ không vào thành, cứ ở ngoại ô vậy thôi, muội có chịu được không?
Thôi Nguyên Ương nắm chặt tay:
- Tất nhiên là được!
Triệu Trường Hà liếc nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của nàng, bật cười:
- Đi thôi.
Hắn thấy con nhóc phiền phức này cũng không phiền phức như hắn tưởng, nàng hoàn toàn hiểu và phối hợp với hành động của hắn, thực ra không hề ngốc chút nào... chỉ là sau khi làm xong thì hỏi như mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng đáng yêu phết, cũng không thấy phiền.
Trên đường đi có một người bạn như vậy, chẳng phải cũng rất tốt sao?
Thôi Nguyên Ương nhắm mắt theo đuôi, miệng vẫn tía lia hỏi không ngừng:
- Này, tại sao huynh không mắng ta gây thêm phiền phức, ngược lại còn nói là do huynh đáng đời chứ.
- Chẳng lẽ muội muốn bị mắng à?
- Không có mà... chỉ hỏi thôi.
- Mặc dù muội đã làm hỏng kế hoạch của ta, nhưng người quyết định hành động cuối cùng là ta chứ không phải muội, ta quên mất hoàn cảnh của mình thì đó là vấn đề của ta, đổ lỗi thì có ích gì cho sự trưởng thành? Thôi đừng nói nhảm nữa, mưa đến rồi, chạy nhanh.
Thôi Nguyên Ương quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy mưa lớn đang đuổi theo bên này, trông thật kỳ lạ.
Thôi Nguyên Ương ôm đầu chạy, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn cảnh mưa lớn đuổi theo sau, vừa chạy vừa cười.
Thật thú vị.
...
Hoàng hôn, ngoài đồng.
Miếu sơn thần đổ nát.
Triệu Trường Hà dừng lại bên ngoài, ngẩng đầu nhìn tấm biển phủ đầy bụi trên cửa miếu, im lặng hồi lâu.
- Này, nhìn gì vậy?
- Ta không tên là Ê cũng không tên là Này... nói thật thì ta thấy muội còn vô lễ hơn cả ta nữa đấy.
Thôi Nguyên Ương bĩu môi, không gọi như vậy thì gọi thế nào? Triệu huynh? Quá khách sáo. Trường Hà? Ta dám gọi thì huynh cũng dám túm lấy tai thỏ của ta ném ra ngoài mất. Hay là Triệu đại ca? Nghĩ đến thôi đã nổi hết cả da gà.
Nàng dứt khoát bỏ qua chủ đề này, tiếp tục hỏi:
- Huynh nhìn gì vậy? Chữ viết này cũng không đẹp lắm, ta viết còn đẹp hơn thế.
- Ta đang nghĩ, một thế giới có thần, không biết vị sơn thần này có tồn tại không, nếu tồn tại, tại sao lại để miếu của mình đổ nát.
Thôi Nguyên Ương ngẩn ra, hồi lâu mới lẩm bẩm:
- Không biết, dù sao thì ta chưa từng thấy.
- Còn một điều nữa ta đang nghĩ đến, miếu hoang ngoài đồng, cảnh tượng kinh điển, ta thấy tối nay sẽ có chuyện xảy ra.
Đôi mắt thỏ con tròn xoe, đây là cái gì vậy? Huynh đã thấy ở đây sẽ có chuyện xảy ra thì tại sao nhất định phải ở đây, chúng ta không thể đổi chỗ khác sao? Thời gian cũng chưa muộn, vẫn kịp đến trang trại phía trước xin ngủ nhờ, ta có tiền mà…
Chưa kịp hỏi thì Triệu Trường Hà đã đẩy cửa bước vào.
Rõ ràng là tự bản thân hắn rất hứng thú muốn ở trong ngôi miếu đổ nát này đấy chứ!
Thôi Nguyên Ương thầm nghĩ, rồi bước qua ngưỡng cửa, thấy Triệu Trường Hà đứng sững tại chỗ, ánh mắt như điện nhìn về một góc miếu hoang, tay đã đặt lên chuôi đao.
Một thanh niên gầy gò mặc đồ đen ôm kiếm dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, dường như không biết hai người đi vào.