Mưa phùn kéo dài.
Triệu Trường Hà không còn mặc áo tơi đội nón nữa, cầm một chiếc ô lớn cùng Thôi Nguyên Ương đi trên phố.
Ô tuy lớn, nhưng hắn vẫn nghiêng hẳn cán ô về phía Thôi Nguyên Ương, bản thân hở nửa vai, bị mưa dần thấm ướt, nhưng hắn không để ý.
Thôi Nguyên Ương lặng lẽ bước bên cạnh, chậm hơn hắn nửa bước. Trong lòng nàng vốn cảm thấy lần “bỏ nhà ra đi, “theo chân thần tượng này có hơi chết yểu, nhưng hoá ra vẫn còn hấp hối.
Nàng có thể nhận ra sự xa lánh thậm chí là khinh thường của Triệu Trường Hà đối với các thế gia, cảm giác chúng ta không cùng một giuộc... Dù hắn không nói thẳng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được.
Thôi Nguyên Ương vẫn chưa phản bội gia tộc, nàng đương nhiên đứng về phía nhà mình, đột nhiên cảm thấy mình và Triệu Trường Hà xa cách hơn.
Vì vậy mà chết yểu.
Hơn nữa phải nói thế nào nhỉ... Không biết có phải do nàng tự ti không...
Trước đây một Triệu Trường Hà thô lỗ, phóng khoáng, hào khí ngất trời đối với một thiếu nữ từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường nho nhã lại đang ở tuổi nổi loạn, thực sự có một sức hấp dẫn chết người. Nhưng khi tiếp xúc thực sự, nàng lại phát hiện ra hắn rất ôn hòa, lễ phép, chăm sóc chu đáo như người nhà.
Có lẽ rất bình thường, ở trong đám sơn tặc thì đương nhiên là thô lỗ, đối mặt với tiểu thư thế gia thì đương nhiên cũng phải lịch sự, nhưng sức hấp dẫn lại không còn mạnh mẽ như vậy, có cảm giác hòa nhập với đám đông...
Ờ... Đây thực sự là tự ti sao?
Gãi đầu.
Gãi trúng tai thỏ.
Tâm trạng Thôi Nguyên Ương lại tốt lên một cách kỳ lạ.
Dù sao thì sự ôn hòa, lễ phép của hắn cũng khác với sự nịnh bợ có mục đích của người khác, bề ngoài lễ phép, nhưng bản chất kiêu ngạo.
Vì vậy mà chưa chết hẳn.
Thôi Nguyên Ương đột nhiên nghĩ, hắn để nàng cảm thấy xa lạ, dường như lại chính nó là đồ vật hấp dẫn nàng, đây có phải là một sự mâu thuẫn không?
Thiếu nữ ấy không phân biệt được.
Dù sao thì hắn thực sự là một quân tử, nàng không tin lầm người đúng không?
Về nhà cha và huynh trưởng sẽ lải nhải, nàng cũng có thể lý trực khí tráng rồi.
Không phải là đi theo để trải nghiệm giang hồ sao, theo ca ca thì có thể luyện được cái gì, dọc đường quan phủ, nha môn, các gia tộc lớn đều đón tiếp chu đáo, đến Bắc Mang cũng không đánh nhau, làm sao có thể so sánh với những sóng gió sinh tử khi hắn bước chân vào giang hồ?
Bây giờ Thôi Nguyên Ương ngay cả khi nhìn những người ăn xin ven đường cũng đầy ngờ vực, luôn cảm thấy có phải đó lại là một sát thủ không.
- Này…
Thôi Nguyên Ương không nhịn được mà lén kéo góc áo Triệu Trường Hà:
- Huynh nhìn kìa, tên ăn xin kia, mắt cứ nhìn chúng ta, có phải là sát thủ không?
- …
Triệu Trường Hà lười để ý đến nàng, tiếp tục đi về phía trước.
- Huynh nói gì đi…
- Có một khả năng là, hắn nhìn muội vì muội cứ nhìn chằm chằm hắn thôi? Có thể đang nghĩ cô nương này có định cho ta tiền không, sao còn chưa lại đây.
Thôi Nguyên Ương:
- ... Nếu hắn thực sự là sát thủ thì sao?
- Chúng ta cũng không tiến lại gần, hắn có thực sự là sát thủ thì có thể làm gì?
- Dùng ám khí? Hay cung nỏ?
- Đã vậy thì sao không phục kích ở nơi tối tăm, lại phải giả làm ăn xin ngồi ngoài trời mưa, chẳng lẽ lại ngốc như muội à?
Thôi Nguyên Ương há miệng, tức giận không nói nên lời.
- Kinh nghiệm giang hồ này, ta cũng không có. Nhạc Hồng Linh đã từng nói với ta một số điều, nhưng những câu chuyện như vậy và việc ta đọc tiểu thuyết không khác nhau mấy, dù sao thì vẫn phải tự mình trải qua một lần.
Triệu Trường Hà chậm rãi nói:
- Nhưng có những điều cần tích lũy kinh nghiệm, có những điều chỉ cần phân tích logic là được... Ta cũng sợ gặp phải một số chuyện hoàn toàn không có logic, thực sự đau đầu, ví dụ như sự xuất hiện của muội đấy.
Thôi Nguyên Ương:
- …
“Lô gíc là từ gì thế, Triệu Sở là nơi nào vậy, sao lại có nhiều phương ngữ kỳ lạ như vậy.
Triệu Trường Hà đột nhiên dừng lại.
Thôi Nguyên Ương không chú ý đâm sầm vào lưng hắn, nhưng lại cảm thấy lưng hắn đột nhiên căng cứng, giống như nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Thôi Nguyên Ương thò đầu ra từ nách hắn nhìn thoáng qua, phía trước tiếng bước chân vang lên liên tiếp, một đám quan binh ùa đến:
- Triệu Trường Hà! Tội phạm bị truy nã lại dám ngang nhiên vào thành, hoàn toàn không coi quan phủ ra gì sao?
Bất kể Đường Vãn Trang bên kia có suy nghĩ gì, nàng không thể truyền đạt đến các quan phủ các nơi, trong mắt quan phủ bình thường, tên này thực sự là tội phạm bị truy nã, bình thường lười biếng nhắm một mắt mở một mắt thì không sao, ngươi lại ngang nhiên vào thành…
Triệu Trường Hà đau đầu, hắn thực sự không có ý định khiêu khích quan phủ, đây là tổ chức bạo lực có thể công khai mang theo cung tên và nỏ, hắn không thể làm gì một mình. Đêm đó vào thành, vốn định khiêu chiến võ quán rồi đi, ai ngờ lại gặp phải một đứa ngốc nghếch, còn sắp xếp ở khách sạn tắm rửa, loay hoay mãi mà quên mất chuyện này…
Cuối cùng hạ thấp cảnh giác, quên mất chuyện này.
- Này!
Thôi Nguyên Ương thò đầu ra:
- Các ngươi có biết ta là ai không!
- Tốt lắm! Triệu Trường Hà! Chúng ta đã nghe tin ngươi dụ dỗ con gái nhà lành, quả nhiên là như vậy! Cô nương đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ cứu cô nương ngay đây!
Thôi Nguyên Ương:
- ?
Triệu Trường Hà:
- …
Ngốc nghếch, từ nhỏ muội không ra khỏi cửa, rốt cuộc dựa vào cái gì mà cho rằng ai cũng biết muội? Nói không quen biết càng tốt, nếu không chuyện ta và tiểu thư nhà họ Thôi ở chung khách sạn mà bị người khác biết được thì có vẻ cũng không ổn.
- Vút vút vút!
Gió xung quanh nổi lên, trên các mái nhà đều xuất hiện những Trấn Ma Ti tinh nhuệ của địa phương.
Thấy tình hình này không thể thu dọn, Thôi Nguyên Ương đang định lấy tín vật nhà họ Thôi ra để chứng minh thân phận thì thấy Triệu Trường Hà mặt không biểu cảm rút đao... rồi kề vào cổ Thôi Nguyên Ương.
Thôi Nguyên Ương:
- ???
- Mọi người đều biết ông đây dụ dỗ con gái nhà lành, còn không biết đây gọi là bắt con tin sao?
Triệu Trường Hà nói:
- Có biết tại sao vừa rồi nàng hỏi các ngươi có biết nàng không không? Ý nàng là nàng là con gái quan lại, thân phận cao quý, không phải là đối tượng các ngươi có thể tùy tiện chém giết cùng với tên cướp, nhìn khuôn mặt này, khí chất này xem? Nói cho các ngươi biết, tốt nhất đừng hỏi đây là tiểu thư nhà ai, nếu không lão tử còn chưa kịp làm tổn hại thanh danh của nàng thì đã bị các ngươi làm hỏng trước rồi.
Những Trấn Ma Ti tinh nhuệ:
- …
Những lời mà lãnh đạo nên nói đều đã bị ngươi nói hết rồi? Giỏi thì đi làm quan đi, làm cướp làm gì?
Thôi Nguyên Ương nghe hiểu, nghiêng đầu làm ra vẻ đáng thương của một con tin mà không nói gì, không để mọi người nhìn thấy sự kinh ngạc và biết ơn trong mắt nàng.
Trên mái nhà bên phải, một người đàn ông trung niên trông giống như thủ lĩnh của Trấn Ma Ti quát lớn:
- Triệu Trường Hà! Ta vẫn tưởng ngươi cũng là một trang hảo hán, thế mà lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy!
- Chậc, từ khi nào các ngươi thấy ta là hảo hán rồi... Cướp bóc chẳng phải là thế này sao?
Triệu Trường Hà lớn tiếng:
- Không muốn con thỏ trắng nõn nà này bị chặt cổ thì tránh đường cho ông!
Quan binh hai bên nhìn lãnh đạo, người đàn ông trung niên do dự một lúc, thực sự không thể nói chém cả con tin lẫn tên cướp trước sự chứng kiến của mọi người giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng đành bất lực phất tay:
- Tránh đường.
Triệu Trường Hà kéo Thôi Nguyên Ương chậm rãi bước ra khỏi cổng thành, đến ngoài thành thì đột nhiên phóng vọt, lao vào rừng bên đường cách đó vài trượng, liên tục né tránh, chớp mắt đã biến mất.
Tiếng cười lớn của hắn còn văng vẳng trong không khí:
- Ông không chỉ là cướp, lần sau ông nhắm đến có khi là Đường Vãn Trang đấy! Bảo nàng ấy tắm rửa sạch sẽ chờ ông đi!
Một nhóm Trấn Ma Ti tinh nhuệ đuổi theo, nhưng chỉ chớp mắt đã không tìm thấy tung tích của Triệu Trường Hà.
- Tên này đi lại trong rừng như về nhà vậy.
- Hắn vốn là sơn tặc mà.
- Có đuổi theo không?
Không ai trả lời, thực ra không ai muốn đuổi theo, việc có con tin trong tay là điều ghê tởm nhất, đuổi theo thì thế nào? Triệu Trường Hà cũng không dễ chọc, địa hình bây giờ không giống như trong thành, lỡ hắn đánh từng người một thì sẽ có người bị thương, một tháng được trả có vài lạng bạc thì bán mạng làm gì…
Mọi người nhìn nhau, đau đầu hỏi:
- Lời cuối cùng của hắn, có nên truyền đạt lại cho Đường Thủ Tọa không?
- Mẹ kiếp, ngươi muốn chết, nhưng ta không muốn!
- Có nhiều người chứng kiến như vậy, ắt sẽ có người truyền đạt lại cho Đường Thủ Tọa…
- Thì cũng không liên quan đến chúng ta.
- ... Rốt cuộc cô nương kia là thiên kim nhà ai? Trông đáng yêu thật, nhưng mà bị lợn ủn đi mất rồi.
- Không biết, lời của Triệu Trường Hà cũng có lý, tốt nhất đừng hỏi, nếu không nhà đối phương biết được còn hận chúng ta.
- Thiên kim cái nỗi gì!
Có người thở hổn hển đuổi theo từ phía sau:
- Cửa hàng Cẩm Tú báo án, đêm qua mất một bộ áo lông thỏ, chẳng phải là bộ quần áo đó sao! Còn có một cái yếm thêu hình uyên ương nữa, là kiểu mà các cô nương ở Di Hồng Viện dùng, đó có phải là thứ mà con gái nhà lành dùng không! Nữ nhân này vốn là nữ cướp cùng một giuộc với Triệu Trường Hà, còn giả vờ bên ngoài đáng yêu bên trong lẳng lơ, các ngươi hiểu chưa! Mọi người đều bị Triệu Trường Hà lừa rồi…