- Năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi?
Trong phòng, Triệu Trường Hà đang dặn dò tiểu nhị đun nước nóng, nhân lúc không có ai thì lén hỏi Thôi Nguyên Ương.
Hắn vẫn luôn cảm thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường lắm…
Thôi Nguyên Ương đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Ta đã mười mấy tuổi rồi!
- Mười mấy là bao nhiêu?
- Huynh nói xem? Ta cao hơn năm thước rồi!
- Chưa đến năm thước, đầu muội còn có thể cao đến nách ta sao?
- ?
Thôi Nguyên Ương không phục, muốn chui vào nách hắn để so:
- Ta rõ ràng cao hơn nách của huynh mà…
Triệu Trường Hà vội né tránh, một tay dúi đầu nàng:
- Thôi được rồi, ta nói mặt của muội đó! Mặt muội hơi non rồi, mỡ trẻ con còn chưa hết, tròn vo hồng hào!
- Huynh cứ kệ ta đi, ta trẻ con thì đã sao!
- ... Luật pháp Đại Hạ quy định thế nào nhỉ?
- Luật pháp gì chứ, thời thịnh thế còn chẳng ai quan tâm, huống chi bây giờ? Ai quản!
Bỗng “Két một tiếng, cửa mở ra, tiểu nhị bưng nước vào, ánh mắt nhìn hai người càng thêm kỳ lạ.
Hai người ngậm miệng, lúc này mới tỉnh ngộ ra rằng việc hai người thảo luận về chủ đề này trước mặt người khác cũng không bình thường cho lắm.
- Thật là, tuổi tác của muội thì liên quan gì đến ta chứ.
Đợi đến khi tiểu nhị có vẻ mặt kỳ lạ kia rời đi, Triệu Trường Hà mới bất lực nói:
- Được rồi, muội mau đi tắm thay quần áo, đừng để bị bệnh. Ta sang phòng bên cạnh, có chuyện gì thì nói sau.
- Chờ đã, chờ đã…
Cô nương ấy cúi đầu nói:
- Ta, ta không mang theo quần áo.
- ?
Triệu Trường Hà trợn mắt:
- Rõ ràng muội có mang theo một cái tay nải mà?
- Cái tay nải nhỏ như vậy, chỉ đựng chút bạc và thuốc, không thể đựng quần áo mùa đông được.
Thôi Nguyên Ương nhìn Triệu Trường Hà với ánh mắt có chút khó hiểu, dường như đang nói rằng người không có kinh nghiệm giang hồ rốt cuộc là ngươi hay là ta?
- Chết tiệt.
Triệu Trường Hà thực sự bất lực:
- Muội ở đây chờ một chút, ta ra ngoài xem có tiệm may nào không, mua cho muội một bộ.
Nhìn Triệu Trường Hà một lần nữa xông ra ngoài trong mưa, ánh mắt Thôi Nguyên Ương lấp lánh.
Trời mưa to như thế này, nếu là ca ca, chỉ mắng mình một câu, rồi sai người hầu đi mua.
Thật kỳ lạ, người này đừng nói là không giống sơn tặc, có lúc, còn không giống người ở thế gian này, không biết có ai khác có cảm giác như vậy không…
Bên kia Triệu Trường Hà thực sự bất lực muốn chết, hắn thật sự không hứng thú với những cô nương mới cao có một mét năm mấy, vòng ngực cùng lắm là cỡ A, còn chưa phát triển hoàn thiện, hãy nhìn Hạ Trì Trì, Nhạc Hồng Linh kìa, dáng người cao ráo, yểu điệu thướt tha, săn chắc đàn hồi... Úi.
Tóm lại là đáng yêu thì đáng yêu, nhưng cũng thật phiền phức. Nhưng nàng là tiểu thư nhà họ Thôi, lại không thể đánh mắng được, đuổi đi còn sợ nàng bị người ta bắt mất, đành nể mặt Thôi Nguyên Ung mà đưa về nhà.
Thôi thì coi như là giúp bạn học chăm sóc em gái như hồi còn ở hiện đại vậy.
Trên phố có tiệm may, nhưng đã đóng cửa từ lâu. Triệu Trường Hà bất đắc dĩ trèo tường vào, chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên trong đời làm trộm lại là để ăn trộm quần áo của các nàng con gái chứ!
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng gì cũng rơi xuống đáy vực...
Mặc dù bây giờ danh tiếng của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít nhất cũng không phải kiểu này.
Triệu Trường Hà nhanh tay nhanh mắt lấy một bộ quần áo lông xù trông rất giống với bộ của Thôi Nguyên Ương, vừa định rời đi thì lại vỗ đầu một cái, mặt hơi đỏ đi vào khu đồ lót nhìn một lượt, mặt càng đỏ hơn, lấy một chiếc yếm, vội vàng ném lại một thỏi bạc rồi chạy vù đi như bị ma đuổi.
Phụ nữ thời này mặc đồ lót như thế nào, hắn không biết. Nhạc Hồng Linh thì hắn chưa từng thấy, Hạ Trì Trì lúc đó giả trai, dùng vải quấn ngực, thôi thì tiểu thuyết nào cũng viết là yếm, chắc không sai đâu.
Một lát sau, Thôi Nguyên Ương co ro bên cạnh lò sưởi, kinh ngạc nhìn thứ mà cái tên Triệu Trường Hà mặt lạnh đưa tới, mặt đỏ bừng như quả đào.
Huynh mua quần áo thì mua quần áo thôi, đồ lót có nhiều loại như vậy, huynh mua yếm làm gì, còn thêu cả đôi uyên ương nữa chứ... Cái yếm này đã có tay nam nhân đã sờ qua, rồi ta mặc vào... Ôi…
Nam nữ ở chung quả thực bất tiện, thật kỳ lạ, Nhạc Hồng Linh sao có thể ở cùng hắn tận nửa tháng vậy? Chẳng lẽ bọn họ thật sự có quan hệ đó sao?
Triệu Trường Hà nào quan tâm đến việc đứa ngốc này đang nghĩ gì, bản thân hắn cũng vừa lạnh vừa mệt, đã sớm chui vào phòng mình tắm rửa rồi đi ngủ.
Mưa gió không ngừng, ngay cả việc luyện công cơ bản hằng ngày cũng không luyện...
Thật xui xẻo.
…
Một đêm mưa gió bão bùng.
Một cô nương đi theo một nam nhân độc thân đáng lẽ phải có chút hoảng sợ khó ngủ, kết quả Thôi Nguyên Ương ngủ một giấc trời đất tối tăm, cảm giác còn thoải mái hơn ở nhà... Tất nhiên chỉ là ảo giác, chỉ vì nàng quá mệt.
Nếu không phải Triệu Trường Hà thúc giục nàng tắm nước nóng, rất có thể nàng sẽ bị bệnh thật.
Sáng sớm tỉnh dậy, Thôi Nguyên Ương vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi, lười biếng duỗi tay, cúi đầu nhìn chiếc yếm lại hơi đỏ mặt.
Hắn nói sẽ bày ra mười tám kiểu, thật sự không làm gì cả sao, mặc yếm có tính không?
Đang nghĩ như vậy, nàng nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ, tiếng đao rít lên, tiếng bước chân di chuyển.