Loạn Thế Thư

Chương 82: Thôi nguyên ương

Chương Trước Chương Tiếp

- Xoẹt!

Ánh đao màu máu lóe lên, hán tử trong võ quán bước chân nhanh nhẹn, tránh được một đao hung mãnh, rồi nhanh chóng quay đao chém về phía sau cổ Triệu Trường Hà.

Triệu Trường Hà trông như đã dùng hết lực lại bất ngờ thu lại, thành thạo xoay người tránh né một đao của đối phương.

Đối phương thay đổi bộ pháp, lập tức xuất hiện ở bên trái, trường đao tiếp tục nhắm vào eo của Triệu Trường Hà.

Triệu Trường Hà vốn đã có Huyết Sát Đao pháp, có thể né tránh linh hoạt, sau khi kết hợp với khinh công Phi Huyết Vô Ngân lại càng nhanh nhẹn hơn, kết quả lần này khiêu chiến khiến hắn đứng im như tượng, mà đối phương lại xảo quyệt khó nắm bắt.

Cùng là Huyền Quan tam trọng, đối phương lại không phải là người luyện nội công, trận này cũng không dễ đánh, nghiêm túc mà nói, nếu như đánh thua, có thể xem như bị đối phương vượt cấp.

Mỗi người có sở trường riêng, trong Huyết Thần Giáo, mọi người luyện tập giống nhau, sở trường sở đoản cũng tương tự. Một khi bước ra ngoài sẽ thấy thiên hạ rộng lớn, luôn có điều để học hỏi.

Khi tập luyện với Nhạc Hồng Linh hắn đã biết, thiên hạ rộng lớn, sở trường của các gia tộc khác nhau, Bắc Mang nhỏ bé không thể thấy hết được.

Do đó cần đao thử thiên hạ!

May mà bộ pháp của vị quán chủ này dù nhanh nhẹn cũng không bằng Nhạc Hồng Linh, sau khi đặc huấn với Nhạc Hồng Linh, Triệu Trường Hà đã có thể nắm bắt được hướng hành động của đối thủ, đánh càng lâu càng rõ ràng, thậm chí có thể dự đoán được bước chân của đối phương sẽ di chuyển về hướng nào.

- Bốp!

Quán chủ đang lướt sang phải, Triệu Trường Hà bất ngờ duỗi chân ngáng đường.

Quán chủ kinh hãi ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên là đầu hắn mất rồi.

Nếu Triệu Trường Hà thuận đà chém xuống, hắn sẽ thật sự mất đầu... mà một người tàn nhẫn như Triệu Trường Hà, đi đến đâu giết người đến đó, rất có thể sẽ làm như vậy…

Đám đệ tử võ quán thấy vậy thì hô to, định xông đến, nhưng thấy Triệu Trường Hà kéo cánh tay quán chủ, rồi lùi lại một bước, cầm ngược đao hành lễ:

- Đa tạ quán chủ đã chỉ giáo. Du Long Bát Quái Bộ thực sự là một bộ pháp tốt, trận đấu hôm nay thật sự rất có ích, Triệu mỗ xin đa tạ.

Đám người trong võ quán ngơ ngác nhìn Triệu Trường Hà quay người rời đi, chẳng mấy chốc, biến mất vào đêm mưa, không thấy đâu nữa.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, quán chủ xoa xoa mắt cá chân bầm đen, lẩm bẩm:

- Đây thật sự là Triệu Trường Hà? Sao lại khác với lời đồn vậy?

- Ta nghe nói Triệu Trường Hà có râu quai nón, tướng mạo thô kệch hung tợn.

- Ta nghe nói Triệu Trường Hà thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước.

- Ta nghe nói Triệu Trường Hà có thể ăn thịt người.

Một mảnh hỗn loạn, có người yếu ớt nói:

- Lệnh truy nã quả thực có nói như vậy, chẳng phải các ngươi đã xem rồi sao, nghe ngóng kiểu gì vậy.

- …

Yên tĩnh.

Mẹ nó quả thật là Triệu Trường Hà, nhận thức của mọi người có chỗ nào sai sao?

Quán chủ thở dài:

- Đừng nói nữa, đúng là Triệu Trường Hà, Huyết Sát Công, Huyết Sát Đao Pháp tiêu chuẩn như vậy, sát khí mạnh đến mức sắp tràn ra, khi vận công đôi mắt đỏ bừng. Quá kỳ lạ, một ma pháp hung tàn như vậy, sao hắn có thể kiềm chế tốt như vậy... Hơn nữa hắn, hắn lại rất lễ phép, vừa rồi nói là người của Thôi gia hay Vương gia ta đều tin…

- Vậy là hắn thực sự đến khiêu chiến để học hỏi kinh nghiệm đao pháp... không phải để khoe khoang hay cướp bóc? Người như vậy, sao lại có tiếng xấu như hiện tại…

Người trong võ quán mơ màng, Triệu Trường Hà bên kia cũng đắm chìm trong mộng tưởng.

Hắn rẽ qua góc phố, nhìn thấy một tiểu cô nương đáng thương cuộn mình trong chiếc áo lông thú, co ro trong góc tường run rẩy. Mưa lớn tầm tã, toàn thân ướt sũng, chiếc áo lông thú càng mặc càng khó chịu, càng lạnh.

Nhìn gương mặt tròn trịa lộ ra dưới mũ của tiểu cô nương, Triệu Trường Hà vò đầu:

- Thôi tiểu thư, muội đang làm gì vậy? Ca ca muội không phải đã bảo người đưa muội về nhà rồi sao? Sao lại rãnh rỗi có tâm trạng ngồi đây ăn xin?

- Ta… Ta không muốn về. Ta cũng không phải ăn xin, ta đang chờ huynh.

- Chuyện muội bị mắc kẹt trong sơn trại, đáng nhẽ ra đã học được một bài học quan trọng trong đời, chẳng phải lúc này nên nhận ra sự thiếu sót của mình, về nhà nỗ lực tu luyện sao? Vậy mà lại chạy ra đây tìm nam nhân, suy nghĩ kiểu gì vậy?

- Có phải huynh đang tu luyện?

- Đúng vậy.

- Huynh rời Bắc Mang là vì trải nghiệm trên chốn giang hồ nhiều hơn so với khổ tu trong núi, phải không?

- Dĩ nhiên rồi.

- Vậy ta theo huynh, sao không phải là tu luyện? Tất cả võ học trong nhà ta đều nhớ hết rồi, cũng trộm được nhiều đan dược, ở nhà khổ luyện có ý nghĩa gì so với việc cùng huynh tu luyện trên giang hồ?

Triệu Trường Hà nghẹn họng, đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà.

Lý lẽ của nữ nhân này thật ra không ngốc, đối với tu hành, tư duy này không hề sai, chẳng phải bản thân hắn cũng vì vậy mà lao vào chốn giang hồ sao!

Nhưng vấn đề là, tại sao nàng lại tin tưởng hắn như vậy! Nàng nên tiếp tục bám lấy ca ca mình mới đúng chứ!

- Ta nói này Thôi tiểu thư.

Triệu Trường Hà bất đắc dĩ chống nạnh:

- Muội có biết hành động của muội ở chỗ ta gọi là gì không?

Thôi Nguyên Ương chớp mắt to không hiểu.

- Hành tẩu giang hồ cần phòng bị gì nhất?

Thôi Nguyên Ương không do dự:

- Lòng người hiểm ác. Nhìn huynh suốt đường đi là hiểu.

- Vậy muội dựa vào đâu mà cho rằng người hiểm ác đó không phải là ta?

Triệu Trường Hà nói không nên lời:

- Muội là một nữ nhân xinh đẹp, lại nói với ta rằng muội nhớ hết tất cả võ học của Thôi gia, còn mang theo tài nguyên dược liệu, nói không chừng còn có rất nhiều tiền. Ta không thể cướp đoạt đồ của muội, ép muội viết ra bí mật bất truyền của Thôi gia sao, ta còn có thể xếp muội thành mười tám kiểu để ngày ngày chơi đùa nữa?

Thôi Nguyên Ương cuối cùng không chịu nổi những lời trần tục này, mặt đỏ bừng cúi đầu:

- Huynh… huynh sẽ không làm thế. Nếu huynh là người như thế, ta sớm đã….

- Cô nương, khi đó ta không có tâm tình hơn nữa cũng không phải lúc…. Một khi cho ta hoàn cảnh tốt, ta cũng không thể chắc chắn mình sẽ làm gì, muội lại tin ta hơn cả bản thân ta! Ta là cướp, là cướp, có hiểu không!

Thôi Nguyên Ương cúi đầu nghịch vạt áo không nói.

Triệu Trường Hà nhìn quanh một vòng, mưa tầm tã, phố dài vắng vẻ không một bóng người.

Nhìn tiểu cô nương đáng thương, hắn ta không thể nổi giận, thở dài nói:

- Giờ thì tốt rồi, ta thậm chí không dám đuổi muội về nhà một mình, sợ muội trên đường gặp chuyện… Thế này đi, dù sao ta cũng không có mục đích cố định, chỉ tùy ý đi khắp nơi khiêu chiến luyện đao, bây giờ thay đổi kế hoạch, dẫn muội đi đến Thanh Hà.

Thôi Nguyên Ương lén nhìn biểu cảm của hắn, thầm nghĩ chẳng phải hắn là người tốt sao, là một chính nhân quân tử, sao cứ phải tỏ ra xấu xa thô lỗ?

Nàng không nói nàng không về nhà mà muốn phiêu bạt giang hồ, cũng biết mình làm vậy sẽ khiến Triệu Trường Hà tăng thêm gánh nặng. Triệu Trường Hà không giống Thôi Nguyên Ung, bản thân hắn tu luyện cũng chưa đến nơi đến chốn, lại còn bị chính tà truy bắt, bước đi nào cũng đầy chông gai, tự lo cho bản thân còn khó khăn, làm sao có thể mang theo một gánh nặng?

Nếu chọc giận hắn nói không chừng bị hắn ném vào nha môn nào đó, chẳng phải quan phủ sẽ vội vàng đưa nàng về nhà sao? Triệu Trường Hà nhất thời chưa nghĩ đến điều này, đồng ý hộ tống nàng một đoạn đường về nhà cũng là tốt rồi.

Mọi người đều nghĩ Thôi Nguyên Ương ngốc, nhưng thực ra nàng biết chừng mực!

- Đứng dậy đi, bên kia có khách điếm, chúng ta vào đó trước, muội ở dưới mưa lâu thêm chút nữa chắc chắn sẽ bị bệnh. Đừng ra vẻ, cho rằng bản thân mình ghê gớm lắm sao.

Thôi Nguyên Ương lặng lẽ theo sau hắn, nghe những lời lảm nhảm kỳ lạ của hắn, tâm trạng nàng đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

Dường như đến lúc này nàng mới nhận ra, đây thực sự là cảnh cô nam quả nữ cùng nhau vào khách điếm.

Trước đó, trong đầu chỉ nghĩ rằng hành tẩu giang hồ với hắn sẽ rất vui, không nghĩ chuyện lại đến mức này...

Nhưng kỳ lạ là, trong lòng nàng lại rất bình tĩnh.

Vì hắn thực sự là một quân tử.

- Chưởng quỹ, có phòng không? Đừng nói với ta chỉ còn một phòng.

- … Đương nhiên là có mấy phòng, biệt viện cũng có.

Chưởng quỹ đang gục trên quầy ngáp dài, bực bội nói:

- Chỉ cần ngươi có tiền.

Triệu Trường Hà búng ngón tay ra hiệu cho Thôi Nguyên Ương, ý bảo đến lượt nàng biểu hiện.

Thôi Nguyên Ương đỏ mặt rút ra một thỏi bạc từ trong túi:

- Thuê… thuê một biệt viện, đừng để ai quấy rầy.

Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào khiến chưởng quỹ tỉnh ngủ, hắn bật dậy nhìn tiểu cô nương trước mắt, ánh mắt kỳ quái dò xét Triệu Trường Hà.

Vị tiểu ca này muốn bị xử mấy năm?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 47%👉

Thành viên bố cáo️🏆️