Tiểu nhị cũng cùng chưởng quầy chết ngay tại chỗ, thoát khỏi tai ương đứt tay. Khách uống rượu đã chạy sạch, Triệu Trường Hà nhìn quanh bốn phía, bĩu môi:
- Vừa nãy còn có người nói gặp được ta thì muốn mời ta uống rượu, bây giờ chạy nhanh hơn cả thỏ.
Hắn trực tiếp lấy rượu thịt không độc trên bàn của người khác, ngồi giữa quán rượu ăn uống thỏa thích, coi như người đó mời.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười trong trẻo:
- Đấu tranh giang hồ, chết ngay tại chỗ, người đàng hoàng ai còn dám ngồi đây uống rượu. Để ta mời ngươi bữa này, ngươi thấy sao?
Triệu Trường Hà ngẩng đầu lên:
-Vị Thôi công tử đây cũng nào phải người đàng hoàng gì?
Thôi Nguyên Ung ngồi xuống đối diện, cười nói:
- Có lẽ không phải đâu.
- Vậy rốt cuộc là ai mời ai đây? Bản thân là con nhà giàu cũng đi ăn chực, đúng là không phải người đàng hoàng.
Triệu Trường Hà thuận tay rót rượu cho hắn:
- Muội muội của ngươi đâu? Sao chỉ có một mình ngươi? Mời nàng ăn cơm thì được, mời ngươi có vẻ hơi kỳ lạ.
Thôi Nguyên Ung mỉm cười:
- Sao, có ý với muội ấy à?
- Thôi đi, ta không thích kẻ ngốc đâu.
Triệu Trường Hà trợn trắng mắt:
- Nhưng dù ngốc cũng là một cô nương nhỏ dễ thương, nhìn rất đẹp mắt. Ngươi đẹp trai gần bằng ta, ta nhìn càng không vừa mắt.
Thôi Nguyên Ung bật cười:
- Ta thấy ngươi là vì ta có vẻ có chút giao tình với Nhạc Hồng Linh nên ngươi mới bực bội.
Triệu Trường Hà nhai thịt bò, đánh giá Thôi Nguyên Ung từ trên xuống dưới một hồi, bỗng cười nói:
- Ngươi có thích nàng hay không ta không dám nói, nhưng ta biết nàng sẽ không thích ngươi, cũng không có gì đáng bực bội.
Thôi Nguyên Ung có chút tò mò:
- Ồ? Vì sao lại chắc chắn như vậy? Bởi vì ngươi cho rằng người nàng thích là ngươi sao?
- Không.
Triệu Trường Hà lắc đầu:
- Trái tim nàng thuộc về giang hồ, cũng không biết đến khi nào mới có ý định về cố hương, tóm lại hiện tại sẽ không thuộc về bất kỳ ai, bất kể là ngươi hay ta.
Thôi Nguyên Ung cười:
- Sao ta lại thấy ngươi cũng vậy? Bất kể là Hạ Trì Trì hay Nhạc Hồng Linh.
Triệu Trường Hà mặt không biểu cảm:
- Nếu người hiểu ta như vậy là em gái ngươi, có lẽ còn có thể nói chuyện. Ngươi hiểu ta như vậy muốn làm gì? Nghe nói các gia tộc của các ngươi thường có tập tục đó…
Thôi Nguyên Ung nhìn vào mắt Triệu Trường Hà, không nhìn ra lời này của hắn là đồng ý với phán đoán của mình hay chỉ là nói cho vui. Thôi Nguyên Ung không truy cứu đến cùng, chỉ cười nói:
- Tập tục đó không chỉ giới hạn ở các gia tộc, thực ra ở nhiều sơn trại còn nồng đậm hơn, có lẽ trại chủ Triệu khá quen thuộc đấy.
Triệu Trường Hà:
- ... Mẹ kiếp.
Thôi Nguyên Ung cuối cùng cũng nâng ly rượu lên:
- Lần đầu gặp mặt, tại hạ Thôi Nguyên Ung.
- Hân hạnh.
Triệu Trường Hà cũng nâng ly chạm nhẹ, tỏ ý thực ra là thân thiện.
Trước đó còn định nhờ Nhạc Hồng Linh giới thiệu đôi lời, hắn không muốn căng thẳng với bất kỳ ai. Mối quan hệ của những gia tộc này hiện tại liên quan đến con đường lui của hoàng tử giả là hắn, cũng liên quan đến việc giải mã bối cảnh thế giới, hắn vẫn hy vọng có thể giao lưu tốt đẹp. Đặc biệt là tên này có vẻ không đáng ghét.
Với Nhạc Hồng Linh, họ chỉ giao đấu quân tử, điểm đến thì dừng, đều có ý trân trọng nhau, sau đó hắn tưởng Nhạc Hồng Linh bị trộm cắp bắt mất, còn bị thương đến cứu, sau đó cũng không đi khắp nơi loan truyền rằng áp trại phu nhân chính là Nhạc Hồng Linh... Cho đến nay Triệu Trường Hà có ấn tượng khá tốt về hắn.
Hơn nữa Thôi Nguyên Ung có ý hay vô ý giúp hắn gánh một chuyện... Tối hôm đó hắn trói hết đám người sơn trại Bắc Mang đến nha môn thành Mạnh Sơn, tuyên bố đám cướp một thời này đã bị quan phủ tiêu diệt, quan phủ địa phương lập được công lớn.
Chuyện này chắc chắn có thể khiến người ta cho rằng Triệu Trường Hà đã ngả về phía nhà họ Thôi, giết Phương Bất Bình là vì mở đường cho nhà họ Thôi, nhưng tương tự như vậy, nhà họ Thôi liền gánh vác kẻ chủ mưu, Huyết Thần giáo thậm chí là Tứ Tượng giáo chủ yếu sẽ để mắt đến nhà họ Thôi. Mà những người khác muốn đối phó với Triệu Trường Hà cũng không thể không kiêng dè thái độ của nhà họ Thôi.
Một đường đi đến đây, toàn là bọn tiểu nhân ám toán, không thấy mấy người đàng hoàng cũng có liên quan đến chuyện này. Chuyện hoàng tử giả cho đến nay chỉ tồn tại trong suy nghĩ của hắn và Hạ Trì Trì, người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy, trên thực tế hiện tại người đàng hoàng kiêng dè là nhà họ Thôi, đây mới là sự thật…
Hiện tại mà nói, vì thiên hạ đều biết hắn xuất phát từ Bắc Mang, vị trí rõ ràng, người khác muốn chặn hắn thì chỉ cần chặn ở các con đường xung quanh Bắc Mang là có thể bắt được cá, cho nên một đường đi tới đây chông gai khắp nơi.
Nhưng theo bước chân càng xa, người khác càng khó xác định vị trí, nếu lại có Thôi Nguyên Ung giúp che giấu đôi chút thì sau này không cần phải căng thẳng như mấy ngày nay, thấy một tên ăn mày hay tiểu nhị cũng đều căng thẳng, nói thật là cũng không thể sống như vậy được.
Nếu không phải đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp, cố ý để tâm đến loại thủ đoạn này, nói không chừng đã trúng chiêu từ lâu…
Cho nên thực ra mọi người không phải lần đầu gặp mặt, hai huynh muội bọn họ đã theo sau mấy ngày rồi, Triệu Trường Hà quay đầu lại không biết đã thấy khuôn mặt Thôi Nguyên Ung bao nhiêu lần. Cũng không biết tại sao vẫn không đến giao lưu, hôm nay mới chạy đến uống rượu.
Hai người chạm cốc, mỗi người uống cạn, Thôi Nguyên Ung lấy ra một chiếc khăn lụa từ từ lau miệng:
- Có phải rất kỳ lạ không, tại sao chúng ta theo ngươi đã mấy ngày rồi mà vẫn không giao lưu, nhìn ngươi một đường đấu trí đấu dũng vượt qua chông gai, đến bây giờ mới lộ diện.
Triệu Trường Hà nhìn chiếc khăn lụa của hắn, không nhịn được giật giật khóe miệng, chỉ có thể nói:
- Thực sự tò mò, các người nghĩ gì vậy?
Thôi Nguyên Ung thở dài:
- Nếu ta nói, chỉ là để cho muội muội theo học thủ đoạn giang hồ, ngươi có cho rằng ta đang nói dối không…
Khóe miệng Triệu Trường Hà sắp giật thành động kinh, một lúc lâu sau mới nói:
- Ta thấy có vẻ là thật đấy.
Thôi Nguyên Ung cười ha ha:
- Thực sự là thật. Ta đưa nàng ra ngoài, một đường không gặp chuyện gì, lần duy nhất gặp chuyện là bị ngươi đặt chướng ngại vật cướp đường, cuối cùng ngươi cũng không chặn chúng ta, thả chúng ta đi. Lúc đó chúng ta đã có ấn tượng tốt về ngươi rồi.
- ... Thì ra hai người đi đường đó là các người, đã quên mất trông thế nào rồi.
- Đời này nam đinh trong tộc ta rất thịnh vượng, chỉ có một muội muội... Thật sự là từ nhỏ đã được mọi người chiều chuộng vô bờ bến, chưa từng thấy sự hiểm ác của lòng người, sự xấu xa của giang hồ, ngây thơ trong sáng. Nàng có tư chất tuyệt vời, lại không chịu luyện công đàng hoàng, mọi người cũng đều chiều nàng, không ai nỡ nói nàng nửa lời nặng. Lần này không nghe lời ta khuyên, tự ý tập kích trại của Triệu trại chủ dẫn đến bị bắt, may mà Triệu trại chủ tuy mang danh sơn tặc, nhưng thực chất là quân tử, coi như nàng may mắn, nếu không thì thật sự là một bài học khó có thể chịu đựng được.
Triệu Trường Hà cúi đầu nhấp rượu:
- Thật sự... hơi ngốc một chút…
- Lần này Triệu trại chủ nghĩa khí thả nàng, sau đó còn phải chịu sự trách tội của đà chủ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nàng sốt ruột muốn chết.
Thôi Nguyên Ung cười chắp tay:
- Ta cảm thấy nàng trong một đêm đã trưởng thành rất nhiều, đây chính là Triệu trại chủ để nàng trải qua một lần trưởng thành quan trọng trong cuộc đời, Thôi mỗ ở đây cảm ơn Triệu trại chủ.
Triệu Trường Hà chỉ đành nói:
- Điều đó chứng tỏ bản tính nàng lương thiện... Triệu mỗ cũng phải cảm ơn đan dược của nàng.
- Đúng là như vậy, muội muội của ta tuy có hơi được nuông chiều, nhưng bản tính vẫn luôn lương thiện.
Thôi Nguyên Ung nói:
- Cho nên nàng thấy ngươi một mình ra khỏi Bắc Mang, hình như còn có vẻ hơi yếu ớt, liền luôn nài nỉ ta đi bảo vệ ngươi. Ta liền nói với nàng, con hổ dữ này xuống núi, giao long này nhập biển, há có lý do để người khác bảo vệ? Không những không nên bảo vệ, ngược lại còn nên để nàng tiện thể mở rộng tầm mắt... Để nàng đi mở rộng tầm mắt với người khác thì nàng sẽ hừ hừ hừ, nhưng nếu là ngươi thì nàng lại khá ngoan ngoãn.
Triệu Trường Hà:
- …
Thôi Nguyên Ung lại uống một chén rượu, thở dài:
- Ngươi có biết tại sao hôm nay ta đến tìm ngươi mà không mang nàng theo không?
Triệu Trường Hà lắc đầu.
- Bởi vì nàng thấy ngươi một đường đi qua biết bao nhiêu sóng gió hiểm trở, tự biết nếu mình gặp phải thì không biết đã chết bao nhiêu lần, nhưng ngươi lại phá tan hết yêu ma quỷ quái, cứ như thần tiên hạ phàm... Ta cảm thấy ánh mắt nàng có chút thay đổi, nếu cứ nhìn tiếp thì sợ rằng không phải mở rộng tầm mắt, mà sẽ có chút gì đó khác... Cho nên ta sai người lôi nàng về nhà, nàng còn nổi giận với ta không ít.
Triệu Trường Hà ho khan, cúi đầu uống rượu không nói gì.
Bảng Thiên Địa Nhân của nhà họ Thôi có mấy vị tông sư, Thôi Nguyên Ung cũng là Huyền Quan bát trọng, Tiềm Long hạng ba, danh tiếng lẫy lừng thiên hạ.
Kết quả là tiểu muội trong nhà nhìn một tên dã nhân Huyền Quan tam trọng mà cảm thấy đó là thần tiên hạ phàm... Đặt mình vào vị trí của Thôi Nguyên Ung mà nghĩ thì thật sự sẽ tức đến phun ra một ngụm máu, đằng này Triệu Trường Hà lại chẳng làm gì sai, còn là ân nhân của tiểu muội, không thể chém giết, còn phải giúp đỡ đôi chút.
Thôi Nguyên Ung thật sự cảm thấy không ai xui xẻo hơn mình, nói đến đây, cuối cùng cũng thở dài:
- Tiểu muội đã về rồi, Thôi mỗ cũng cảm thấy nên ngồi xuống uống một chén rượu với Triệu huynh, mọi người giao lưu kết bạn, cũng hỏi Triệu huynh về sau có dự định gì.
Triệu Trường Hà nói:
- Chẳng lẽ nhà họ Thôi thật sự muốn chiêu mộ ta sao?
Thôi Nguyên Ung lắc đầu:
- Triệu huynh không phải là người chịu ở dưới trướng người khác, nói như vậy không có ý nghĩa gì... Chúng ta muốn biết, là quan hệ giữa Triệu huynh và Đường Thủ tọa bên kia, rốt cuộc là như thế nào?