Loạn Thế Thư

Chương 77: Đao xuất bắc mang

Chương Trước Chương Tiếp

Mưa xuân rả rích, lất phất.

Vị khách phương xa khoác áo tơi, đội nón lá, đeo đao dài, bước vào con phố vắng tanh trong mưa bụi.

Nói là con phố vắng tanh cũng không đúng... Con phố dài đìu hiu, góc phố có một lão ăn mày ngồi co ro dưới mái hiên tránh mưa.

Mái hiên không cản được hạt mưa xuân bay lất phất, chiếc chăn mỏng đắp trên người lão ăn mày đã ướt sũng, cả người lão run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

Vị khách ấy đi đến bên cạnh lão, thở dài, cúi đầu ném xuống vài đồng tiền.

- Cảm ơn, cảm ơn ngài…

Đôi bàn tay của lão ăn mày trông gầy guộc, run rẩy nhặt mấy đồng xu.

Nhưng ngay khi nhận được đồng tiền, từ trong tay áo lão ăn mày đột nhiên có một lưỡi dao phi ra, đâm thẳng vào bụng vị khách ấy!

Giang hồ mưa gió, khắp nơi đều có sát khí.

Nhưng ngay khi lưỡi dao đó xuất hiện, đồng tiền trong tay vị khách đã bắn đã ra lại găm thẳng vào trán lão ăn mày.

Cổ tay cầm lưỡi dao đã mất hết lực, bị vị khách ấy nhẹ nhàng bắt lấy, nhìn lại lão ăn mày, giữa trán có một lỗ máu, đã chết vô cùng thê thảm.

- Ngươi cũng quá nóng vội rồi... Bùn đất trên mặt là vừa mới bôi lên, không phải lâu ngày không rửa mặt mà hình thành, cẩn thận một chút vẫn có thể nhìn ra…

Vị khách ấy thở dài, quay người bỏ đi.

Mưa xuân vẫn rơi, rửa sạch vết máu chảy ra, con phố dài vẫn đìu hiu, không ai biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở đây.

Phía cuối con phố dài, lá cờ của quán rượu tung bay, mưa rơi vào đèn lồng, kẽo kẹt lay động. Vị khách ấy đứng trước cửa, nghe thấy tiếng chén đũa va vào nhau, tiếng ồn ào, rất nhiều khách đang tránh mưa uống rượu bên trong, thật náo nhiệt.

- Các ngươi đã nghe nói tin gì chưa? Gần đây trên giang hồ xuất hiện một kẻ tàn nhẫn.

- Giang hồ lắm kẻ tàn nhẫn, ngươi muốn nói đến ai vậy?

- Haiz, không cần nói cũng biết là chỉ người đứng thứ chín mươi mốt trong Tiềm Long, Triệu Trường Hà! Những ngày này còn ai nổi hơn hắn nữa?

Vị khách ấy giật giật khóe miệng.

Lần này bị phán quyết rồi…

Không phải, có bản án luôn rồi.

Nhưng tại sao thứ hạng này lại không tha cho lão tử, không phải là hai trăm năm mươi (đồ ngốc) thì là Triệu tiên sinh đứng thứ chín mươi mốt, ai viết cái sách vớ vẩn này! Rốt cuộc muốn lão tử bị phán mấy năm nữa!

Nhưng nghe người ta nói về mình, cảm giác này cũng sung sướng đấy, Triệu Trường Hà đẩy cửa bước vào:

- Chủ quán, còn chỗ không? Cho một phần ăn đại hiệp... Ồ, cho hai sừng rượu, một đĩa thịt bò chín. Đúng rồi, thêm hai cân rượu nữa, đóng vào bầu hồ lô đựng mang về.

- Được rồi, khách quan ngồi chờ chút.

Những người uống rượu đang trò chuyện nhìn nhau, một chàng trai trẻ, râu cạo sạch sẽ, rất anh tuấn. Nụ cười tươi tắn, trên mặt có một vết sẹo dao, không những không phá hỏng hình tượng mà ngược lại còn có vẻ hơi ngầu. Lúc này bị mưa làm cho có chút chật vật, bộ dạng giơ chân lộ ra áo tơi trông rất hoạt bát, mọi người nhìn thoáng qua cũng không nhìn kỹ, tiếp tục trò chuyện.

- Nói đến Triệu Trường Hà này thì thực sự là một kẻ tàn nhẫn, trà trộn vào Lạc gia trang thì giết thiếu chủ của Lạc gia, trà trộn vào Huyết Thần giáo thì giết phân đà chủ của Huyết Thần giáo, đúng là trời sinh phản cốt, mầm mống ma quỷ mà.

Triệu Trường Hà:

- …

Các ngươi tưởng rằng đang nói đến chiến tích giết tứ trọng của lão tử sao, Loạn Thế Thư hiếm khi nể mặt, dùng Lực trảm mà các ngươi không thấy sao? Còn cho phán quyết trường hà rơi chín tầng trời mà các ngươi không thấy sao?

Đang nói cái gì thế!

- Đúng vậy, loại người này không phải là kẻ tàn nhẫn thì còn kẻ nào tàn nhẫn được nữa? Bây giờ lệnh truy nã đã treo, chính đạo không dung, lại phản bội Ma giáo, lệnh truy sát của Ma giáo cũng phát khắp thiên hạ. Người này còn sống được mấy ngày nữa?

- Ma giáo vẫn hào phóng hơn, tiền thưởng thực sự là một nghìn lượng vàng đấy! Triều đình là cái gì chứ, tiền thưởng một trăm lượng bạc, mấy tháng không có động tĩnh gì, căn bản là không coi trọng. Hôm qua ta đi vào thành, lệnh truy nã dán trên cổng thành đã bị mưa làm nhòe, cũng không có ai dán lại, ta muốn xem Triệu Trường Hà trông như thế nào cũng không tìm thấy.

- Nói như vậy thì thực ra cũng không phải đến nỗi khó khăn lắm? Cũng chỉ là lệnh truy sát của Ma giáo khó chịu hơn, quan phủ và chính đạo không coi trọng lắm?

- Nào có đơn giản như vậy, tiền thưởng của Ma giáo cao như vậy, không biết có bao nhiêu người vì tiền mà đến, đủ loại sát thủ, thợ săn tiền thưởng, giang hồ khi nào thiếu những người như vậy? Ta nghe người ta nói rằng ngay cả Thính Tuyết lâu cũng có người muốn ra tay.

- Lầu sát thủ số một đấy sao?

- Đúng vậy…

- Vậy thì hắn tự cầu phúc cho mình đi, ngàn vạn lần đừng để lộ tung tích.

- Sao ngươi có vẻ quan tâm đến hắn vậy?

- Haiz, các ngươi không nghe nói sao? Con chim ngốc này thầm thương trộm nhớ Nhạc Hồng Linh đã lâu, lúc làm trại chủ thậm chí còn tìm cả áp trại phu nhân có ngoại hình giống Nhạc Hồng Linh, thế, nhưng đáng thương lắm, ngay cả hàng giả này cũng bỏ hắn mà chạy. Có phải cảm thấy đột nhiên gần gũi, thân thiết hơn không…

- Ngươi có bệnh không, cái này gọi là thân thiết sao? Cái này gọi là cướp vợ của ta! Cho dù không vì tiền thưởng, nếu hắn dám xuất hiện trước mặt ông nội ta đây, ta cũng sẽ chặt đầu hắn!

- Được rồi, ngươi còn mơ mộng hơn cả hắn.

Mọi người cười ầm lên:

- Thật sự không nói chứ, trên bảng Tiềm Long có vẻ như chỉ có hắn là thảm hại như vậy, những người khác không phải là khí chất cao xa, không thể với tới sao?

- Đúng vậy, nếu hắn ở trước mặt ta, ta nhất định sẽ mời hắn uống một chén, hỏi xem cảm giác bị áp trại phu nhân đá là như thế nào ha ha ha…

- Đừng để người này chết sớm quá, ta còn muốn xem trò vui, khi nào Nhạc Hồng Linh gặp hắn ha ha ha…

Quán rượu tràn ngập không khí vui vẻ, gân xanh trên trán Triệu Trường Hà giật giật.

Thực sự cảm ơn sự quan tâm của các ngươi.

Chiến tích anh dũng của ta đâu? Lực trảm của ta đâu? Phán quyết của ta đâu? Ta đâu có dễ dàng gì mới ra vẻ ngầu một phen đâu?

Các ngươi có thể nắm bắt trọng tâm, nói chuyện nghiêm túc một chút được không!

Đúng rồi, vừa rồi ai mắng ta là chim ngốc? Không chú ý một chút…

Tiểu nhị bưng rượu và thức ăn đến, cười nói:

- Khách quan, bầu rượu của ngài có vẻ cũ rồi, tiệm chúng ta cũng có bán túi đựng rượu, làm bằng da trâu! Ngài có muốn đổi một cái không?

Triệu Trường Hà liếc nhìn cái bầu rượu cũ, mỉm cười, không để ý đến lời này, miệng hỏi bâng quơ:

- Này, giết trâu thì không phạm pháp sao?

Tiểu nhị suỵt một tiếng:

- Chúng ta đây là trâu chết già, quan phủ đã báo cáo, đừng nói bậy.

- Chết già ư?

Triệu Trường Hà gắp một miếng thịt bò, nụ cười càng thêm thích thú:

- Nhưng sao ta lại cảm thấy... là bị đầu độc chết nhỉ?

Sắc mặt tiểu nhị đột nhiên thay đổi, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm.

Còn chưa kịp đâm ra, đôi đũa trong tay Triệu Trường Hà đã đâm mạnh vào lòng bàn tay hắn ta, đóng đinh trên mặt bàn.

Tiếng kêu thảm thiết của tiểu nhị khiến cả tửu quán im phăng phắc, mọi người kinh hãi nhìn về phía này, không biết phải làm sao.

- Quả nhiên là xuất thân hắc đạo, đủ mọi mánh khóe.

Chưởng quầy từ từ đi ra từ sau quầy, lắc đầu thở dài:

- Cũng xứng đáng là đứng thứ chín mươi mốt Tiềm Long , ra tay nhanh thật.

Mọi người nín thở ở đó nửa ngày không dám lên tiếng.

Số chín mươi mốt Tiềm Long? Không phải là nhân vật chính mà mọi người vừa bàn tán sao? Bàn tán về người ta nửa ngày, người ta ngồi bên cạnh nghe đấy!

Người vừa rồi mắng con chim ngốc đã sớm chuồn mất, còn người nói sẽ chặt đầu Triệu Trường Hà thì ôm lấy hạ bộ chạy mất dạng rồi.

Trước đó còn thấy đây là một chàng trai khá hoạt bát, lúc này dùng đũa đóng đinh lòng bàn tay tiểu nhị vào mặt bàn, trong tiếng kêu thảm thiết của tiểu nhị, quả thực là một tên ma đầu đáng sợ.

Triệu Trường Hà một tay cầm đũa không buông, thong thả nói:

- Thực ra ta chẳng hiểu chút nào về mấy mánh khóe giang hồ của các ngươi, chỉ là vừa rồi ở bên ngoài gặp phải thích khách nên cẩn thận hơn, hù dọa vị tiểu nhị ca này một câu, không ngờ lại hù được thật…

Tiểu nhị đau đến đổ đầy mồ hôi:

- Cứu, cứu ta…

- Xoẹt!

Ánh đao lóe lên, chưởng quầy chém đứt tay tiểu nhị nọ:

- Thật vô dụng!

Tiểu nhị lăn ra một bên ôm lấy cánh tay đứt lìa than khóc, nhìn chưởng quầy không biết là cảm kích hay căm hận.

- Thính Tuyết lâu sao?

Triệu Trường Hà nhàn nhạt nói:

- Có chút tàn nhẫn đấy.

- Không bằng phản cốt của Triệu công tử chém chết cấp trên.

Chưởng quầy phủi phủi vạt áo, nghiêm mặt nói:

- Thính Tuyết lâu của tại hạ đã truy phong, xin Triệu công tử chỉ…

Còn chưa kịp bày ra vẻ ra oai, một con dao thép đã bổ đầu bổ cổ chém tới:

- Một tên thích khách làm nghề ám sát còn ở đây chơi trò võ đức quân tử, coi lão tử là đồ ngốc sao! Chết đi!

Chưởng quầy nào ngờ được tên vừa rồi còn ngồi nói cười có vẻ rất điềm tĩnh, đột nhiên lại không theo võ đức mà ra tay, càng không ngờ đao pháp của hắn lại nhanh như vậy, tay còn chưa thấy động, đao quang đã đến người!

Hắn ta không kịp phòng ngừa, vội vàng né tránh, những cây kim độc dưới vạt áo đều rơi xuống đất.

Quả nhiên là phủi phủi vạt áo ra vẻ ra oai thì không có chuyện gì tốt, Triệu Trường Hà vẫn rất tỉnh táo.

Võ đức quân tử?

Đã lâu rồi không chơi với những người này.

Chưởng quầy mất thế chủ động, lúng túng né tránh từng đợt đao quang của Triệu Trường Hà, tức giận hét lên:

- Triệu Trường Hà, ngươi bị hai giới chính tà truy nã, thiên hạ đã không còn chỗ dung thân, bây giờ còn muốn đắc tội thêm với Thính Tuyết lâu của ta sao! Không bằng kết một mối lương duyên, để lại đường lui…

Triệu Trường Hà không nói hai lời, đuổi theo một nhát đao, trực tiếp chém đứt cổ của tên chưởng quầy:

- Nói nhảm nhiều quá!

- …

Tên chưởng quầy còn chưa nói hết lời, đã ngã xuống đất trong sự hoài nghi.

Tiểu nhị ôm cánh tay đứt lìa, kinh hãi lùi về sau. Triệu Trường Hà chỉ con dao dài, cười lạnh:

- Triệu Trường Hà ta đây đao xuất Bắc Mang, muốn thử thiên hạ. Nếu như anh hùng thiên hạ đều như lũ chuột nhắt các ngươi thì thật khiến lão tử thất vọng!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 47%👉

Thành viên bố cáo️🏆️