Loạn Thế Thư

Chương 66: Giang hồ nhi nữ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Có phúc cái rắm, phúc ngồi thiền chữa thương sao? Nhạc Hồng Linh tức giận quay người trông phòng, nặng nề đặt đồ ăn trên bàn.

Đúng lúc này Triệu Trường Hà mở mắt ra, vẻ đau khổ vừa rồi chậm rãi biến mất, rất nhanh đã nở nụ cười quen thuộc:

- Chào buổi sáng. Hả, điểm tâm tới rồi sao? Không biết thói quen ăn sáng của ngươi như nào, ăn tạm đi.

- Giang hồ nhi nữ, nào chú ý nhiều như vậy.

Nhạc Hồng Linh ngồi bên cạnh bàn, một cước đạp chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi húp cháo.

Dáng vẻ này khác biệt với lúc nhìn thấy nàng dựa vào bệ cửa sổ lúc trước, Triệu Trường Hà cảm thấy quen rồi, giang hồ nhi nữ vốn dĩ nên như vậy, cũng không phải khuê môn tiểu thư gì.

Hắn xoa xoa mặt sau đó rửa mặt, cười ngồi đối diện Nhạc Hồng Linh:

- Nguyên khí tràn đầy, vết thương lành rồi sao?

- Cũng không phải vết thương nghiêm trọng, ngoại thương cũng chỉ có một vết, nội thương cũng không sao, an dưỡng một đêm là tiêu tan được bảy tám phần rồi, thêm hai ba ngày này là ổn.

Nhạc Hồng Linh nhíu mày:

- Ngươi dùng từ rất kỳ quái, cái gì mà nguyên khí tràn đầy chứ…

- Tiếng địa phương của Triệu Thố, hiểu đại khái là được rồi.

Triệu Trường Hà nói xong dừng lại, có chút xuất thần:

- Có thể qua vài ngày nữa, các ngươi chưa chắc đã nghe thấy ta nói những từ này. Dù sao cũng phải… Hoà nhập với giang hồ.

Nhạc Hồng Linh cho rằng người Triệu Thố đã chết sạch, không ai nói giọng quê hương với hắn cho nên thở dài một hơi:

- Lúc ấy ta đến sớm một bước thì tốt rồi…

- Đã là quá khứ, nói gì cũng vô ích thôi. Chẳng lẽ hi vọng ta liên tục nhắc đến ơn cứu mạng của người?

Nhạc Hồng Linh tức giận nói:

- Sao ta nhìn không cảm nhận được lòng cảm tạ của ngươi nhỉ.

- Ngươi cho rằng, hôm qua ta thấy ngươi bị thương thì lập tức muốn đi giết Thôi Nguyên Ung, là vì cớ gì? Ta và hắn không thù không oán, cũng chưa từng gặp mặt, chẳng lẽ là bởi vì thầm mến Nhạc Hồng Linh sao? Người ta đoán mò vài câu thôi, chớ cuốn mình vào trong đó…

Nhạc Hồng Linh:

- …

- Ấy, nói đến Thôi Nguyên Ung, ta không hiểu những thế gia này lắm, có thể giới thiệu sơ lược vài câu không?

- Hôm qua đã nói với ngươi rồi, không phải ai cũng có thần công bí pháp, dần dần những người nắm giữ tốt công pháp có nhà cao cửa rộng, thành lập đại phái truyền thừa từ đời này qua đời khác, điều này rất bình thường, có gì mà giới thiệu chứ?

- Vậy tại sao Thanh Hà Thôi cũng vậy?

- Cũng?

Nhạc Hồng Linh không hiểu thấu:

- Vì sao không thể là Thanh Hà Thôi?

- Ách, chẳng lẽ kỷ nguyên bọn hắn cũng được hưởng truyền thừa? Hoặc là từng chiếm được truyền thừa của kỷ nguyên trước? Nói thật, ta đã đọc qua sách lịch sử, cơ bản không đề cập đến những chuyện này.

- Ta cũng không rõ, những thế gia này còn xa xưa hơn Đại Hạ rất nhiều, rất nhiều triều đại hưng vong, nhưng bọn hắn vẫn còn ở đó….

Lịch sử vinh quang của gia tộc bọn họ, ngươi có hứng thú thì đến hỏi Thôi Nguyên Ung ấy, chắc hẳn hắn sẽ rất tình nguyện nói khoác vài câu, mấy phần thật thì chưa chắc.

- Hắn sẽ để ý đến ta sao?

Nhạc Hồng Linh suy nghĩ một chút:

- Không có gì đáng nói cả, những tên thế gia này, trên mặt đều lộ vẻ ôn tồn lễ độ vô cùng có lễ tiết, nhưng ta luôn cảm thấy trong xương cốt bọn hắn lộ ra tính cách xa cách, không thoải mái. Ta là đời thứ hai của Tiềm Long, nhân vật như bọn hắn sẽ kết giao với ta sao, lời của ngươi… Ta không biết Tiềm Long trong mắt bọn hắn như thế nào, có lẽ cũng được? Tốt xấu gì cũng là đồng liệt với Loạn Thế Thư.

Triệu Trường Hà gật gật đầu:

- Có cơ hội thay ta tìm hiểu chút đi.

Nhạc Hồng Linh ngạc nhiên nói:

- Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, mặt nóng dán mông lạnh, vẫn không nên đâu.

Vẻ mặt Triệu Trường Hà kỳ quái nhìn nàng, ngươi hiểu rõ ta vậy sao?

Nhưng cách hiểu này cũng đúng, với tính tình của hắn quả thực sẽ không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, cũng lười tiếp xúc với con cháu thế gia… Đáng tiếc muốn thăm dò thế giới không thể vì tính tình như vậy mà từ bỏ, đối với hắn loại bỏ sương mù là chuyện rất quan trọng, cho dù không thích cũng phải tiếp xúc.

Nhạc Hồng Linh bị ánh mắt cổ quái của hắn nhìn chằm chằm mà cảm thấy như ngồi bàn chông, cuối cùng không nhịn được vỗ bàn một cái:

- Nhìn cái gì, ta và ngươi không quá quen thân, không quá hiểu nhau cũng chẳng có gì hiếm lạ? Ngươi khôi phục như thế nào rồi, tới đây, đến lúc đối luyện rồi!

Triệu Trường Hà dở khóc dở cười, nhưng không nói ngươi quả thực rất hiểu ta, nhưng cảm thấy tình cảnh này cũng không tồi, không muốn phá hủy bầu không khí này.

Thật ra hắn rất muốn rèn luyện, đáng tiếc khôi phục không tốt, cũng sợ vết thương của Nhạc Hồng Linh lại nứt ra, suy nghĩ một chút hắn hỏi:

- Ngươi nói có thể dạy ta ba phương diện vậy phương diện thứ ba đâu?

- Làm sao nghe âm thanh để phân biệt vị trí, cảm nhận được ngoại địch đến gần, cùng với…

Nhạc Hồng Linh bỗng nhiên hất đũa trên bàn, vèo một cái đũa bay ra, cắm trên ván cửa:

- Giết địch từ xa, Truy Hồn lấy mạng. Ngươi muốn học không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 47%👉

Thành viên bố cáo️🏆️