- Ngươi chạy đến chỗ ta, lẽ nào là do lo lắng hắn gặp rắc rối?
- Ta không lo lắng về hắn, người này quang minh lỗi lạc, có khí phách… Vẻ mặt của ngươi như vậy là có ý gì?
Sắc mặt của Triệu Trường Hà thực sự hơi u ám, sắc mặt nghiêm nghị, nghe nàng hỏi như vậy, hắn cứng rắn nói:
- Không có gì, thế gia công tử người ta tự có khí phách, phong thái của Tiềm Long có cùng chí hướng, thổ phỉ sơn trại như bọn ta chỉ biết lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Vị chua dường như lan tràn ra ngoài núi, Nhạc Hồng Linh kỳ quái nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nói:
- Nhưng ta đến nương tựa ngươi, không phải hắn.
Vẻ mặt của Triệu Trường Hà mới nhìn khá hơn một chút, nhưng lập tức cảm thấy mình chua chát đến mức không thể chấp nhận được, Nhạc Hồng Linh không là gì của ngươi, hơn nữa việc trân trọng lẫn nhau và thách thức chân thành của những võ giả không phải rất võ hiệp hay sao? Không phải chính ngươi cũng thích như vậy à?
Vậy rốt cuộc hắn đang khó chịu về chuyện gì trời…
Hắn cảm thấy mình đã mất địa vị, mất mặt, vì thế vụng về đổi chủ đề:
- Ăn cơm chưa? Huyền Quan bát trọng, có bắt nhịn ăn không?
- Không.
Nhạc Hồng Linh cũng không có già mồm, ôm quyền mỉm cười:
- Thật sự có hơi đói bụng, làm phiền trại chủ Triệu.
Triệu Trường Hà đang thưởng thức sự thẳng thắng của nàng, nhưng không biết tại sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Giang hồ găp lại, ngươi liền gọi ta là trại chủ Triệu?
Nhạc Hồng Linh dường như có ý cười:
- Nơi này là giang hồ sao? Đây không phải là sào huyệt của ngươi à?
Triệu Trường Hà ngây ngốc một chút, vốn tưởng rằng người này sẽ chững chạc đàng hoàng hỏi lại vậy ngươi muốn ta gọi là gì, thế mà lại dùng những lời như vậy để tránh né, thì ra nàng cũng có chút gian xảo.
Cũng đúng, dù sao thì nàng cũng chỉ là một cô nương trẻ nhỏ tuổi hơn hắn mà thôi, làm sao gắn mãi cái mác nữ nhân hào kiệt được.
Triệu Trường Hà nhịn không được cười phá lên, cũng không tranh luận với nàng, sải bước đi ra ngoài:
- Bọn họ vừa mới vào trong thành mua sắm, bây giờ đồ tốt còn chưa tới, buổi trưa ta đi xem xem còn sót lại gì không, lấy trước cho ngươi một ít. Ngươi đừng chạy lung tung, hiện giờ khắp nơi trong sơn trại đều có bẫy rập, không ai dẫn dắt rất dễ bị sập bẫy.
Nhìn thấy Triệu Trường Hà sải bước đi ra ngoài, Nhạc Hồng Linh thở phào nhẹ nhõm.
- Quan tâm làm gì Thiên Đạo có hay không, tự ta sẽ thực hiện!
Có vẻ như lựa chọn của bản thân thật sự đúng đắn, trong lòng ngươi này có đạo, không giống như những tên thổ phỉ bình thường.
Phải gọi ngươi như thế nào? Làm sao ta biết được.
Nàng có chút khó khăn vịn vào bàn trà chống đỡ người dậy, hơi cảm nhận được một loạt kiếm khí thoáng bay tán loạn trong cơ thể, nàng cảm cảm thấy tình trạng của bản thân có vẻ ổn hơn, cho nên cẩn thận trèo ra ngoài cửa sổ, vọt về phía sân sau căn phòng.
Nếu không có kiêng ăn, thì đương nhiên sẽ có những thứ khác... Ví dụ như nữ hiệp cũng cần đi tiểu.
Sao nàng lại dám tìm cái bô trong phòng của hắn? Đương nhiên là phải leo lên núi giải quyết.
Kết quả vừa mới chạy ra ngoài, Nhạc Hồng Linh đã cảm thấy chân mình tiếp đất không ổn lắm, trong lòng lộp bộp một cái, muốn lấy sức lực để bay lên không trung. Tuy nhiên, kiếm khí trong bụng đang co thắt dữ dội, trong phút chốc nàng không thể nhảy lên mà “bịch một tiếng rơi vào trong bẫy rập.
Nhạc Hồng Linh vừa tức vừa gấp, Triệu Trường Hà, ngươi có bị khùng không, ngay cả tường viện của mình cũng đào bẫy rập, lúc ngươi luyện công không sợ vô ý nhảy vào hay sao?
Nhưng lúc này, nàng tức giận đến mức không thể nhảy ra ngoài được!
- Có người!
- Phía sau viện của lão đại, đi qua nhìn thử xem!
- Con mẹ nó, đứa nào không có mắt, tới tìm đường chết sao!
- Không đúng lắm, phương hướng đó, hình như phóng ra từ trong phòng của lão đại…
Cứ như vậy một hồi, tiếng người nổi lên bốn phía, đám người từ nhiều hướng lao về bên đây.
Rất nhanh có người nhìn qua thăm dò cái bẫy, Nhạc Hồng Linh che kín mặt lại.
- Ủa, có vẻ như là một cô nương… Ặc, từ trong phòng của lão đại…
- Tránh ra tránh ra!
Triệu Trường Hà nhanh chân chạy đến, túm lấy người đang dáo dác quăng ra phía sau hắn:
- Nhìn cái gì vậy? Trong phòng lão tử giấu áp trại phu nhân thì rất kỳ quái à, tránh sang một bên hết đi.
Nhạc Hồng Linh gần như muốn tháo mặt mình xuống.
Bọn thổ phỉ buồn giận lẫn lộn.
Phải biết rằng, thằng khốn này có tiền án, trước đây giấu Lục Thất ở trong phòng, bây giờ lại giấu thêm nữ nhân.
Có cần thiết giấu hay không, bây giờ ngươi lợi hại như vậy, không ai dám cướp đoạt của ngươi, vì sao phải che giấu?
Có người hét vào trong hố:
- Đại tẩu, lão đại chỗ nào cũng tốt, chỉ có cái là thích giấu giấu diếm diếm. Gần sang năm mới, đến cũng đến rồi, một đêm lửa trại tổ chức yến tiệc, xuất hiện cùng nhau náo nhiệt một phen…
Đại tẩu con mẹ gì! Náo nhiệt cái gì!
Nhạc Hồng Linh thực sự muốn chết.
Nàng nổi tiếng đến mức mà thậm chí vài người còn bán chân dung của nàng ở một số nơi, nhiều người trên giang hồ có thể nhận ra nàng. Giống như ngày hôm đó Vương Đại Sơn nhìn thấy nàng đi ngang qua, ngay lập tức nhận ra Nhạc Hồng Linh đã tới...
Cho nên ngươi làm như vậy là muốn ngày mai toàn thiên hạ sẽ loan tin, Nhạc Hồng Linh trở thành áp trại phu nhân của một tên thổ phỉ sơn trại hay sao?