Thành thật hay không chỉ là tương đối.
Lúc trước Triệu Trường Hà không nghĩ mình là một đứa nhóc thành thật, thậm chí chỉ cần bị phạt đứng ở trường thì sẽ cúp học, trông rất nổi loạn. Nhưng nhìn lại quá khứ, không còn tìm thấy Triệu Trường Hà phong độ tri thức trong khuôn viên trường học nữa, thay vào đó hắn mang trong mình khí chất thổ phỉ nồng đậm, miệng lúc nào cũng thô tục và chặt đầu người như mưa.
So sánh với hiện tại, khi xưa chẳng phải thành thật lắm sao?
Nhạc Hồng Linh vừa nói ra chủ đề này, Triệu Trường Hà cơ bản có thể tưởng tượng ra vì sao nàng còn ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Có lẽ nàng đang xoắn xuýt liệu lúc trước có phải mình đã cứu một ác ma, cho nên cố ý ở lại nơi này để quan sát.
Kết quả quan sát được, nói sao nhỉ… Kết quả quan sát tất nhiên khác với ấn tượng ban đầu, nhưng hắn cũng không phải là một ác ma, ngược lại có thể kiềm chế được sơn trại không làm hại những người vô tội, không biết nàng đánh giá thế nào, ít nhất trong lòng nàng cũng phải thở phào nhẹ nhõm.
Thế là sau khi bị thương, lo lắng mắc phải sai lầm mà đi đến nương tựa nơi này...
Nếu mọi chuyện thực sự tồi tệ, liệu hắn có nhân cơ hội ép buộc nàng làm áp trại phu nhân?
Bỏ đi, rõ ràng hắn không thể làm được, người ta đã bị thương mà cũng có thể im hơi lặng tiếng vào trong phòng của ngươi, muốn cắt đầu ngươi không phải là chuyện quá đơn giản hay sao? Ngươi thật sự cho rằng người ta sẽ mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm à?
- Vậy ta đề nghị tốt nhất ngươi đừng tin tưởng ta, mọi người trong sơn trại đều biết hiện tại cái gì ta cũng không thiếu, chỉ thiếu một vị áp trại phu nhân.
Triệu Trường Hà tiện tay lấy thuốc trị thương và băng vải đặt kế bên cửa sổ bàn trà, hơi cụp mắt xuống:
- Ngươi có thể tự thoa thuốc được không? Hành tẩu giang hồ thì chút chuyện nhỏ này hẳn là không cần ai giúp đâu, ta ra ngoài trông coi giúp ngươi.
Hai câu nói trước và sau hoàn toàn có ý nghĩa trái ngược nhau, Nhạc Hồng Linh chẳng nói nên lời, không biết phải đánh giá như thế nào... Nếu nàng biết đến câu ngoài lạnh trong nóng.
- Ta có thể tự thoa, cảm ơn.
Nàng cũng không để ý cái câu áp trại phu nhân, cầm lấy thuốc trị thương trong tay, nhìn Triệu Trường Hà, ý nói ta muốn bắt đầu thoa thuốc.
Triệu Trường Hà nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, không hề nhìn lại phía sau, bước đi thật xa.
Bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng hắn gào to:
- Bên này không cần bố trí, đào xa một chút, trên quảng trường đằng kia hình như là nơi chúng ta sẽ điểm binh diễn võ, không ai có thể nghĩ ra nơi này lại có bẫy rập. Làm xong chuyện này thì kết thúc công việc, tối nay mọi người thả lỏng cùng nhau ăn uống!
Nhạc Hồng Linh khẽ mỉm cười, tiếp tục cúi đầu cắn môi dưới, nhẹ nhàng vén quần áo ở bụng dưới lên.
Ở đó có một vết kiếm, nhìn thấy mà kinh hãi.
Trên thực tế, vết thương đã được xử lý đơn giản, vết máu đọng lại không phải do vết thương đang rỉ máu mà là máu đã chảy ra trước đó.
Nàng mang theo thuốc trị thương bên mình, chất lượng thuốc có lẽ tốt hơn so với thuốc của Triệu Trường Hà, nên nàng không cần đến thuốc của Triệu Trường Hà. Suy cho cùng, nàng chỉ đơn giản muốn tìm một nơi tương đối an toàn mới dám bắt đầu an tâm chữa trị vết thương, dù sao vết thương này không chỉ là ngoại thương, trong cơ thể của nàng còn bị kiếm khí tàn phá bừa bãi, không hề bị thương nhẹ như vẻ bên ngoài.
Thứ nàng đang đề phòng không phải là đối thủ của mình trong trận chiến này, ngược lại, nàng có một sự bội phục nhất định đối với đối thủ lần này... Điều nàng đang đề phòng chính là những người ngoài khác đã chứng kiến cuộc chiến của nàng, khó mà đảm bảo không có kẻ tiểu nhân nào nhân cơ hội này nổi lên ý đồ xấu xa, nàng lại lẻ loi một mình khó phòng âm mưu trong tối, ít nhất phải có người đáng tin tưởng ở bên cạnh trông coi.
Vừa may thực lực của loại người này không mạnh lắm, hiện tại Triệu Trường Hà hoàn toàn có đủ sức để ngăn cản bọn họ.
Nàng thực sự đã đến nương nhờ nơi ở của Triệu Trường Hà, chỉ mới vài giờ trước, ngay cả bản thân nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra sự việc như vậy.
Bây giờ những phản ứng của Triệu Trường Hà đã chứng minh, nàng không hề nhìn nhầm người.
- Thoa xong chưa?
Giọng nói của Triệu Trường Hà từ bên ngoài truyền đến.
Nhạc Hồng Linh cẩn thận buộc lại băng vải, thả quần áo xuống, nàng nghĩ về việc chính mình vừa vén quần áo lên ngay lúc người nam nhân này đang ở bên ngoài, trên mặt nàng cũng bất giác hơi ửng đỏ, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại:
- Thoa xong rồi.
Triệu Trường Hà bước vào cửa, nhìn thấy nàng vẫn tựa người vào bên cửa với bộ dáng kiều diễm yếu ớt, không giống với Nhạc Hồng Linh thường ngày, không khỏi cau mày nói:
- Ta cảm thấy vết thương của ngươi không đơn giản như vậy, còn bị nội thương phải không?
- Đúng vậy, đạt đến trình độ này, hiếm khi chỉ đơn thuần là ngoại thương.
Nhạc Hồng Linh cười nói:
- Chẳng qua cũng không phải là vấn đề lớn, cứ để ta có thể an tâm dưỡng thương, nghỉ ngơi mấy ngày thì không sao nữa.
- Nơi này là khu Bắc Mang, ngay cả trình độ như ta cũng không có địch thủ, ai có thể đả thương ngươi? Đúng là không hợp lẽ thường, nói như vậy chẳng lẽ sơn trại của ta có thể bị tiêu diệt trong nháy mắt sao?
- Sơn trại này của ngươi, người đó mà đánh tới thật thì chớp mắt có thể tiêu diệt.
- … Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?
- Tiềm Long hạng ba, Thanh Hà Thôi gia Thôi Nguyên Ung.
- Tiềm Long hạng ba, cũng chính là người đứng hạng hai, nhưng bị ngươi dồn đến hạng ba?
- Phải.
- Vậy ra là vì ngươi đoạt mất vị trí của hắn, hắn không phục nên tìm tới gây phiền phức cho ngươi? Hắn chạy từ Thanh Hà đến Bắc Mang, e là thật sự khăng khăng truy lùng tung tích của ngươi, chắc là nghe ngóng được tin tức ngươi từng xuất hiện ở Bắc Mang nên cố ý chạy tới nơi này?
- Phải.
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Loạn Thế thư không hề động đậy... Ta cảm thấy kết quả chiến đấu thắng thua này của ta và ngươi không giống nhau, trận chiến trong bảng xếp hạng thực sự có thể quyết định thứ hạng, nếu bảng danh sách thứ hạng không hề thay đổi, có nghĩa là mặc dù ngươi bị đả thương, nhưng hắn bị thương nghiêm trọng hơn phải không?
- Phải.
Nhạc Hồng Linh liên tiếp nói ba tiếng phải, sau đó đột nhiên cười nói:
- Ngươi đang làm gì, đang chứng tỏ mình không phải là một võ phu thô tục?
Triệu Trường Hà vô cảm nói:
- Ta chỉ đang nghĩ xem liệu mình có thể nhân lúc hắn đang bị thương đến lấy mạng hắn luôn hay không, diệt trừ hậu hoạn.
- Tuy rằng hắn bị thương, nhưng cũng không phải là loại người có thể tùy tiện đối phó, huống chi bên cạnh hắn còn có muội muội hắn trông coi.
Nhạc Hồng Linh thở dài:
- Ta không hy vọng làm ra loại chuyện này, hắn quang minh chính đại đòi giao chiến trước đường phố, là một võ giả chân chính, sao có thể gặp rắc rối vì việc này được?