- Mẹ kiếp, ta chịu không nổi thứ hạng này! Lần này cả thế giới đều biết ta đứng hạng 250 (*)!
- Ủa không phải, lão tử không phải thằng ngu!
- Mẹ nó! Sách quỷ gì vậy, chơi ta đấy à? Còn bản án đâu? Tại sao chỉ có mình ta là không có, hống hách một chút thì không có à!
Trên đường trở về, Triệu Trường Hà suốt dọc đường chửi rủa, hắn không hề cảm thấy vinh quang chút nào khi được xếp vào bảng Loạn Thế, cũng không cảm thấy chột dạ vì có thể bị nghi kỵ, điều khiến hắn xoắn xuýt cả lên chính là con số thứ tự xấu xí mà không hề có một bản án nào.
Bọn người Vương Đại Sơn nhìn bóng lưng của Triệu Trường Hà với vẻ mặt kỳ quái, không biết nên đánh giá tên lão đại kỳ lạ này như thế nào.
Làm sao mà tất cả mọi người đều có bản án được? Trong bảng Tiềm Long có hai trăm năm mươi người, vậy mà chỉ có vài người có được bản án, không ai biết căn cứ đánh giá của nó là gì, dù sao những người đã từng có được bản án qua tới ngày hôm sau đều bị chém chết, dường như không thể hiện được cái gì.
Dù sao được ghi tên trong bảng danh sách cũng đã tốt lắm rồi… Chỉ là Huyền Quan nhất trọng thế mà có thể leo lên bảng Loạn Thế, biết bao nhiêu người mạnh hơn ngươi nhiều, nhưng không thể có mặt trong bảng, ngươi còn xoắn xuýt thứ hạng 250 làm chi.
Bảng Tiềm Long khác với bảng Thiên Địa Nhân, bảng Thiên Địa Nhân được xem là bảng danh sách phản ánh thứ hạng sức mạnh hiện tại, trong khi bảng Tiềm Long không hoàn toàn phản ánh điều đó.
Đó là một bảng danh sách tân binh, nhìn vào tiềm lực được thể hiện trong thành tích chiến đấu, có nghĩa là người khác khó có thể đạt được kết quả tốt hơn trong cùng một điều kiện, chứng tỏ triển vọng của người này rất đáng mong đợi, cho nên cái gọi là Tiềm Long, cũng không phải là nói thực lực của ngươi chỉ xứng đáng đứng hàng mấy trăm trong cả thiên hạ.
Chỉ là bởi vì cấp độ chiến đấu càng cao thì càng có thể làm rõ vấn đề, các tân binh có nhiệt huyết đấu đá lẫn nhau cũng không mang lại ý nghĩa gì to tát, vì vậy, những người xếp ở thứ hạng cao về cơ bản chính là những người có tu vi cao, những người có tu vi thấp tất nhiên sẽ được xếp hạng thấp, nhìn ngoài mặt cũng giống như một bảng xếp hạng thực lực.
Nhiều người không thể hiểu nổi, bọn họ luôn nghĩ rằng con mẹ nó nếu cái tên cấp nhất trọng như ngươi có thể được xếp vào bảng thì tại sao lão tử lại không thể? Có vô số người mạnh hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đứng hạng 250! Vậy nếu ta hạ gục được ngươi, thì ta sẽ xếp hạng 250 phải không?
Vì như vậy mà sẽ thu hút vô số phiền phức tới cửa, nếu không tại sao lại gọi là Loạn Thế thư?
Triệu Trường Hà vẫn còn xoắn xuýt về việc con số có dễ nghe hay không, là do hắn không biết hay là do hắn không để ý vậy…
Hơn nữa vẫn còn một chuyện...
Trong thử thách lần này, đà chủ yêu cầu người chỉ huy nôn ra tiền lương, thỏa mãn vô cùng... Nhưng hiện tại, có thể do đà chủ Phương đã bị thương nên mới thỏa hiệp với ngươi, mấy tháng sau vết thương lành lại, ngươi muốn chết kiểu nào?
Vương Đại Sơn và những người khác luôn cảm thấy những ngày tháng tiếp theo sẽ rất thê thảm.
Cho dù thế nào đi nữa, lần này trở lại sơn trại cất đồ vào kho, cũng xem như có gạo để ăn, bọn thổ phỉ cũng không quan tâm những đồ vật này có nguồn gốc như thế nào, có hậu quả ra sao, từng người đều vui mừng hớn hở như đang ăn Tết, reo hò Triệu lão đại vạn tuế.
Triệu Trường Hà được hoan hô vạn tuế, sờ sờ cằm, hắn biết đây không phải là biện pháp lâu dài.
Mấy xe gạo nhìn thì có vẻ nhiều, có giá trị mấy trăm lạng bạc cũng không phải chuyện đùa, có thể hỗ trợ mua không ít tài nguyên, nhưng cho dù là vậy, cũng không thể cung cấp được lâu cho một sơn trại vài trăm người.
Vì vậy, mặc dù trước đây trong sơn trại có trữ kho, nhưng mọi người vẫn cần phải chặn đường cướp của hoặc săn bắt thú vật, nếu không sớm muộn gì ăn không cũng hết.
Sơn trại nhất định phải có tài nguyên, thông thường sẽ chặn đường cướp của, Triệu Trường Hà dù không muốn làm cũng không thể tránh được.
Triệu Trường Hà đã thấy qua mấy lần Loạn Thế thư xuất hiện đều đúng lúc đi kèm theo thời gian, lần này là tiểu hàn (*), muốn nhắc nhở mọi người chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến Tết, sắp đến mùa Xuân...
Khai Xuân có nghĩa là tình trạng không có ai đi qua trong vòng một hoặc hai tháng qua sẽ bắt đầu thay đổi, số lượng khách du lịch và thương nhân sẽ dần dần tăng lên, thậm chí bây giờ đã bắt đầu thay đổi rồi - không biết trên thế gian này liệu có người nào vội vã về nhà ăn tết hay không?
Có lẽ không nhiều, nhưng chắc chắn phải có.
- Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trong phòng nghị sự của trại chủ, Vương Đại Sơn ở bên cạnh hỏi:
- Phương đà chủ nói câu này không sai, hiện tại phân đà không có sản nghiệp, chúng ta ngược lại là người chịu trách nhiệm kiếm tiền, không thể nào cứ mãi kiếm tiền từ phân đà…
Triệu Trường Hà ngồi ở vị trí chính diện ngả người ra sau, lười biếng đỡ trán:
- Sắp vào Xuân rồi, sẽ luôn có người qua lại trên đường… Trước tiên cứ tiếp tục phân bố, để các huynh đệ lập chốt trên các con đường núi khác nhau rồi tính sau.
Vương Đại Sơn:
- ?
Triệu Trường Hà lười biếng nói:
- Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua nơi này phải nộp phí mua đường. Mặc dù mấy câu thoại này đã lỗi thời lắm rồi, thổ phỉ chúng ta không phải chỉ làm những chuyện như thế này sao?
- Việc này không phải chính là chặn đường cướp của à?
- Đương nhiên việc này hơi khác với chặn đường cướp của, vì chúng ta quang minh chính đại lập chốt mà.
- ?
- Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không lấy hết... Ta thấy hôm nay số tiền thuế nhập thành cũng khá ổn, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, ai đi ngang đường thì phải nộp một ít tiền mới có thể đi tiếp.