Ánh nắng ban mai vừa ló dạng.
Nhạc Hồng Linh lười biếng ngồi dậy rửa mặt, quay đầu nhìn nam nhân đang khoanh chân ngồi trên giường vận công tu luyện, thật vừa tức vừa buồn cười.
Một người rõ ràng đang bị thương nhưng không chịu nghỉ ngơi cho khỏe, cứ phải mang thương tích lôi người yêu đi xa mấy trăm dặm để tìm một nơi song tu hữu tình, ai hiểu nổi chứ.
Nếu nhất định phải nghĩ theo hướng tốt thì sự tin tưởng và dựa dẫm của Triệu Trường Hà dành cho nàng thực sự vô song, không hề quan tâm đến việc mình bị thương, dường như chỉ cần có Nhạc Hồng Linh ở bên cạnh là tuyệt đối an toàn, không biết tự tin như vậy từ đâu ra nữa.
Nhưng lần trở lại chốn cũ này thực sự khiến Nhạc Hồng Linh rất bất ngờ, cảm giác này thật thú vị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây