- Ngươi nói đúng, điều chính mình không muốn thì đừng áp đặt lên người khác… Cho nên ta không phải là một nữ nhân tốt, về sau ta sẽ trở thành yêu nữ của ma giáo… Ta hết sức vui mừng khi người đầu tiên ngươi gặp được tại giang hồ này, chính là Nhạc Hồng Linh hào hiệp trượng nghĩa, mà không phải là Lạc Thất ta đây.
- … Ta khen ngợi Nhạc Hồng Linh một câu, ngươi lại ghi nhớ kỹ như vậy, đừng nói là đã thuộc lòng luôn rồi đó.
- Ta của hiện tại, không thể ghen tỵ với nàng ta sao?
Triệu Trường Hà im miệng.
Lạc Thất cũng không tiếp tục tranh cãi về chủ đề này, mà thay vào đó là trầm giọng thở dài:
- Sau khi ta đi rồi, nếu như ngươi muốn tìm nữ nhân… Hứa với ta, chơi đùa thì được chứ đừng tin tưởng ai nữa, đừng đưa lưng lại bại lộ điểm yếu với bất cứ người nào. Giang hồ hiểm ác, ta không biết liệu nữ nhân mà ngươi gặp gỡ sau này có vứt được dao găm của nàng hay không.
Triệu Trường Hà gãi gãi đầu, sao mà khi nghe những lời này, hắn có cảm giác như thể đôi mắt sau lưng trong tương lai chính là do nàng ấy đeo cho mình...
- Lần này đi tới Quan Hà xa vạn dặm, không biết lúc nào mới tương phùng…
Lạc Thất chậm rãi bước ra bên ngoài, đột nhiên ngoái đầu lại nở một nụ cười:
- Ngày gặp lại nhau trên giang hồ, không biết có thể nghe thấy ngươi gọi ta bằng gì?
……
Lạc Thất với mái tóc đẹp bị rối tung, cởi bỏ lớp ngụy trang xuất hiện ở bên đầm nước, bọn thổ phỉ sơn trại đang đi về phía bên này tìm kiếm, nhìn thấy cảnh tượng này thì lóa hết cả mắt.
Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, tiên tử lướt trên sóng nước, đáng thương cho bọn nam nhân đã khi nào nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đến như vậy?
Điều đòi mạng hơn là, bọn họ có thể nhận ra được, mặc dù gương mặt này có hơi khác biệt, nhưng nét mặt của hắn ta cơ bản vẫn giống với Lạc Đầu mà mọi người đã biết trước đó, bộ y phục mà hắn ta đang mặc trên người cũng giống với Lạc Đầu.
Là huynh muội ruột à? Không phải…
Mọi người đờ đẫn nhìn qua Triệu Trường Hà đang đi ra khỏi hang động, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Người đó chính là Lạc Thất.
Nam sủng cái quỷ gì!
Mẹ nó Triệu Lão đại, ở trong phòng chăn ấm nệm êm cất giấu một nữ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đã từng nói sẽ cùng bọn họ trải qua khoảng thời gian khó khăn trong sơn trại mà bản thân ngài lại như vậy?
Niềm tin cơ bản giữa người với người ngài để ở đâu?
Vừa rồi bọn họ đã làm gì trong hang động vậy? Ah? Nhìn vết đỏ trên cổ của Lạc Đầu, vệt máu trên cánh môi, hai người rốt cuộc đã làm gì thế kia?
Một nhóm người dậm chân đấm ngực, qua hồi lâu cũng không có ai phát hiện ra phía sau thác nước của cái đầm hồ này vốn dĩ không có hang động nào, vậy hang động này từ đâu mà ra?
Lực sát thương của vẻ đẹp khuynh quốc này được thể hiện rõ ràng.
- Vù...
Làn gió thơm thổi qua, Chu Tước vẫn mặc áo tế toàn thân lửa đỏ như cũ, mang theo mặt nạ nửa mặt hình hỏa điểu xuất hiện ở trong sân.
- Thanh Long Tỉ…
Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy kinh hỷ nhìn vào Lạc Thất:
- Băng cơ ngọc cốt đến thế, tứ tượng truyền kỳ, chính là duyên phận trời ban. Cô nương, tên của ngươi là gì?
Sự hiểu biết của Lạc Thất về Tứ Tượng giáo quả nhiên không có vấn đề gì.
Khi nàng mang theo Thanh Long Tỉ, mang theo thân thể đã được thay gân đổi cốt bởi Thanh Long khí, Chu Tước hiển nhiên không có ý nghĩ “Bảo vật bị một cái móng vuốt nhỏ bé không biết nguồn gốc từ đâu đến đến ăn mất, cảm giác vui mừng quá đỗi hiện rõ lên trên gương mặt.
Lạc Thất liếc mắt nhìn Triệu Trường Hà một cái, bình tĩnh trả lời:
- Hạ Trì Trì.
Chu Tước nói:
- Ngươi có bằng lòng theo ta trở về tổng tế đàn, tham gia khảo nghiệm thánh nữ hay không?
Lạc Thất hành lễ thật sâu:
- Bằng lòng.
Chu Tước nhìn qua Triệu Trường Hà, nhìn thấy vệt máu trên môi của hai người, khẽ mỉm cười:
- Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi... Nếu ngươi muốn trở thành một thánh nữ, trước tiên ngươi phải từ bỏ ý niệm giữa nam và nữ.
Lạc Thất trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
- Ta biết.
Chu Tước mỉm cười nói:
- Ồ... Ta trông hai người hơi quen mặt, kẻ sát nhân, Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà bình tĩnh quan sát, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Đến giờ phút này hắn mới chậm rãi nói:
- Ngài Chu Tước vẫn còn nhớ một nhân vật nhỏ như ta à, thực sự khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh (*).
- Nhân vật tầm cỡ như ngươi ngược lại không tính là nhân vật nhỏ. Chuyện này là do hai ngươi cùng phát hiện ra à?
- Phải.
- Duyên phận Tứ Tượng không phải do ngươi đoạt được, nhưng cũng xem như là có công lao, ngươi có điều kiện gì?
Triệu Trường Hà trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới nói:
- Chỉ cần có thể gia nhập Huyết Thần giáo là được rồi… Duyên phận Tứ Tượng , sau này ắt có.
(*) thụ sủng nhược kinh: vô cớ được yêu thương mà cảm thấy run sợ, vừa mừng vừa lo.