- Ta có việc đi tới Lạc gia trang, ngươi không ngại có thể theo ta tới đó. Hậu sự ở đây có thể giao Lạc Gia Trang phái người tới xử lý, ngươi cũng có thể tìm một công việc sống yên ổn ở đó.
Đi Lạc Gia Trang tìm công việc cái gì chứ?Triệu Trường Hà cảm thấy có phải đang dần chệch hướng khỏi mục đích chính mình nhập mơ lần này... Nhưng để tìm được mục tiêu, rốt cuộc nên đi đâu bây giờ?
Thấy hắn do dự, nữ tử khuyên nhủ:
- Hiện tại thiên hạ đại loạn, ngươi chưa từng luyện võ, cũng chỉ có thể bị người khác bắt nạt. Lạc gia trang tốt xấu cũng là danh môn Đại Hạ, nghe nói cùng hoàng thất có liên quan không nhỏ, nếu có thể ở nơi đó học được một chiêu nửa thức, mới hi vọng báo thù, cũng là nền móng để an cư lập nghiệp.
Đại Hạ...
Con mẹ nó, giấc mơ này còn có thế giới quan nữa?
Triệu Trường Hà nhất thời lười nghĩ sâu nghĩ xa, vô ý thức thốt ra:
- Tỷ tỷ ngươi lợi hại như vậy, nếu như ta muốn học võ,ta có thể học võ của tỷ không?
- Tỷ tỷ? Tuổi tác của ngươi với ta ai lớn hơn còn khó nói.
Nữ tử cười, lắc đầu nói:
- Ta lưu lạc giang hồ, không thể chỉ dạy đệ tử được. Lạc gia trang rất thích hợp với ngươi, ta dẫn ngươi đi qua đó, có lẽ bọn họ sẽ nể mặt ta một chút.
Triệu Trường Hà đành nói:
- Thôi được. Thất thải man nhiên (thành ngữ trung quốc: bị thất thần một lúc), quên cảm tạ ân cứu mạng cô nương, không biết tên cô nương là?
- Nhạc Hồng Linh.
Nữ tử tùy ý đáp một câu, cũng có chút hiếu kỳ:
- Cách ăn nói của người giống như một người đọc sách, ngươi tên là gì?
- Triệu Trường Hà.
Phù hợp ngoài ý muốn chốn Triệu Thố này.
Nhạc Hồng Linh không có nói thêm nữa, đưa tay kéo một phát, Triệu Trường Hà chỉ cảm thấy chính mình đằng vân giá vụ bay lên, rất nhanh rơi trên lưng ngựa, an vị sau lưng Nhạc Hồng Linh.
Tấm lưng thẳng yểu điệu đang ở trước mắt mấy tấc, lờ mờ còn có thể ngửi mùi thơm trên người nàng. Lão cẩu độc thân Triệu Trường Hà ngượng ngùng nghĩ lung tung, thành thành thật thật bắt chặt yên ngựa phía sau, cảm thấy lần nhập mơ này so với những lần còn kinh khủng hơn, vì thực sự quá chân thật, quá chi tiết...
Có nói chuyện, có mùi thơm ngát, có hiệp nữ hiên ngang, thẳng thắn tiêu sái, căn bản chính là con người thật sự a.
Tuyết mỏng bao trùm xung quanh, thúc ngựa phi nước đại trong gió, rất lạnh. Những lọn tóc phấp phới theo gió trong khi Nhạc Hồng Linh thúc ngựa, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, làm hắn hơi ngứa.
Trừ những cảnh chém giết ra, những thứ thế này tuyệt đối không thể nào được trải nghiệm kỹ càng như thế trong những mơ cảnh trước đây,
Vết thương bị rạch một lằn trên gương mặt lúc nãy vẫn còn đau, hắn duỗi tay đụng toàn là vết máu.
Triệu Trường Hà nhìn máu trong bàn tay, bỗng nhiên có chút cảm giác khủng hoảng... Nếu như đây không phải mơ?
Trong lòng của hắn có chút loạn, nhất thời cũng không biết hỏi Nhạc Hồng Linh thế nào, trên chặng đường cả hai đều im lặng.
Đi được ước chừng 10 dặm, phía trước xuất hiện mảnh ruộng lớn. Thời gian đầu mùa đông, bên trong ruộng đều có một lớp tuyết mỏng, không ai làm việc, ở cuối đồng ruộng là một trang viên liên miên, tường viện cao ngất, không biết rộng bao nhiêu. quan đạo thông đến hướng ở giữa trang viên chính là một tấm biển rất lớn, bên trên có mấy chữ to mạ vàng “Lạc gia trang.
Nhạc Hồng Linh chậm rãi xuống ngựa, nhìn thủ vệ gia đinh phía trước, thở một hơi:
- Xem ra trang viên này không bị sao cả.
Rất nhanh có người hầu trang viên ngăn ở trước mặt:
- Khách đến dừng bước!
Nhạc Hồng Linh ghìm ngựa, ôm quyền làm hành lễ giang hồ:
- Vui lòng thông báo Lạc trang chủ, Nhạc Hồng Linh của Lạc Hà sơn Trang đến thăm.
Âm thanh không lớn, nhưng vang xa như tiếng chuông lớn, truyền đi rất xa. Trong lòngTriệu Trường Hà thầm hâm mộ, đây chính là nội lực sao? Không giống mình, ngồi trên lưng ngựa còn suýt nữa bị nội thương...
Không đợi người hầu nhóm đáp lại, trong trang viên truyền tới một tiếng cười sang khoái:
- Ngọn gió nào đưa Nhạc cô nương tới thôn chúng ta, thật là vinh dự cho kẻ hèn này, hạnh ngộ hạnh ngộ. Mở cửa, đón khách!
Người hầu trang viên vội vàng mở cửa trang viên, một trung niên râu dài nhanh chân ra đón, gặp mặt liền cười:
- Quả nhiên là vào lúc hoàng hôn, Lạc Nhật Hồng Linh chiếu vãn hà, đẹp đến mức không giống cảnh ở nhân gian, giang hồ khen ngợi quả nhiên không phải là không có đạo lý.
Triệu Trường Hà:
- Ọe...
Nhạc Hồng Linh:
- ...
Triệu Trường Hà không phải cố ý, lần thứ nhất phi mã xóc nảy như vậy, hắn thực sự bị xóc đến buồn nôn. Nếu như có thể lựa chọn, hắn rất muốn đồng ý với đối phương ... Nhạc Hồng Linh thật sự rất xinh đẹp.
Ánh mắt người đàn ông trung niên tập trung trên người Triệu Trường Hà, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc :
- Vị này là...
- Khục.
Nhạc Hồng Linh vội ho một tiếng, vội dìu Triệu Trường Hà xuống, chắp tay nói:
- Hồng Linh gặp qua Lạc trang chủ. Lần này đến đây, có chút bí sự bẩm báo. Người này vừa hay có chút liên quan tới việc này...
Triệu Trường Hà dựng lỗ tai lên.
Hình vẽ của lá bài thứ hai là cái ngọc bội, nói là chỉ hướng vị trí ban đầu, kết quả các trải nghiệm mở đầu này khá là vi diệu, hắn đến giờ vẫn chưa thấy có quan hệ gì tới ngọc bội. Nhạc Hồng Linh nhắc tới bí sự, chẳng lẽ chỉ cái này?
Dịch giả: Từ chương 2 sẽ thay đổi xưng hô nhân vật chính sang hắn cho phù hợp với bối cảnh cổ đại.