Loạn Thế Thư

Chương 39: Nụ hôn ly biệt (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đây là một câu nói trêu ghẹo mà Triệu Trường Hà thường hay nói, Lạc Thất nghe mãi cũng thành quen, ngày thường cũng không biết lời nói này có mấy phần là đùa giỡn, mấy phần là thật, mấy phần ngả ngớn muốn xem bộ dạng nhỏ nhắn bị quấy rối mà không biết phải làm sao của vị đại sư huynh đang cải trang nam nhân này.

Nhưng hôm nay ngay tại giờ phút này, Lạc Thất biết rằng những lời nói đó hoàn toàn là nói thật.

Ánh mắt của hắn mang theo sự xâm chiếm như lửa, thân thể cường tráng khỏe mạnh đứng chắn ở trước mặt nàng, tựa như đang đối mặt với sức mạnh áp đảo của Thái Sơn, toàn bộ võ học của Lạc Thất không biết đã đi tới phương trời nào, chỉ biết ngây ngốc cầm chặt Thanh Long ấn, chân tay luống cuống không biết phải làm sao.

Nàng biết vì sao Triệu Trường Hà lại trở nên như vậy.

Nói nhiều như vậy, mọi người cũng chưa từng nhắc đến một chuyện đang diễn ra ngay trước mắt: Nàng, Lạc Thất nhận được truyền thừa của Thanh Long, là vì muốn gia nhập vào Tứ Tượng giáo.

Nhưng Triệu Trường Hà không chắc có thể đi theo được - nhất là sau khi hắn tiếp nhận ngọc bội, không còn thích hợp đi cùng nhau nữa.

Chuyện sắp diễn ra trước mắt, chính là sự ly biệt.

Sẽ không còn chuyện cùng chung chăn gối, chia đồ ăn cùng nhau uống rượu, hay những chuyện cãi vã như đôi phu thê trẻ.

Lạc Thất bỗng nhiên hơi hoảng hốt, không tiếp tục cầm Thanh Long ấn ở trong tay mà trực tiếp ném nó sang một bên, ngược lại càng ôm chặt eo của Triệu Trường Hà, như thể nếu buông ra lần nữa thì sẽ mất đi.

- Được…

Nàng thì thào nói:

- Ngươi chờ một lát, chờ ta cởi bỏ ngụy trang, trở lại dáng vẻ của nữ nhân để cho ngươi chơi đùa…

Không biết Triệu Trường Hà có nghe thấy lời nàng nói hay không, hắn đã cúi đầu xuống hôn thật mạnh lên đôi môi của nàng.

Lạc Thất còn chưa kịp cởi bỏ lớp ngụy trang, bèn chậm rãi nhắm mắt lại, hơi tách hai hàm răng, ngoan ngoãn hùa theo sự xâm phạm của hắn.

Nàng có thể cảm nhận được bàn tay của hắn đang quét qua yết hầu, tiếp tục lướt qua toàn bộ khuôn mặt, trong nháy mắt, lớp ngụy trang của nàng đã bị lau sạch sẽ.

Hóa ra trước giờ hắn luôn biết rõ vị trí ngụy trang của mình.

Hắn vốn dĩ không phải là đồng tính luyến ai nam.... Đến lúc này, hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng hoàn toàn trong hình hài nữ nhân, dù cho đang đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy không thể nào nhìn thấy rõ ràng được.

Con người hắn... thực sự khá ngang ngược, cũng giống như nụ hôn này rất mãnh liệt, rất điên cuồng, gặm nhấm đến nỗi Lạc Thất cảm thấy hơi đau, tựa như hắn đang muốn trút bỏ những ngày tháng bất mãn đối với thế giới, đối với giang hồ, với tất cả mọi thứ xung quanh trong nụ hôn này.

Ham muốn đã kìm hãm suốt một tháng trời cuối cùng cũng không còn bị đè nén nữa.

Thật ra từ trước tới giờ hắn luôn muốn làm điều này, chẳng qua hắn muốn làm quá nhiều thứ nên đành giấu kín ham muốn của bản thân ở trong lòng.

Tiếng thác nước đổ ào xuống che đậy tiếng thở dốc kịch liệt của đôi nam nữ bên trong hang động.

Chỉ tiếc là vừa rồi thực sự nói chuyện hơi lâu, bên ngoài hang động cuối cùng cũng mơ hồ truyền đến tiếng người.

Triệu Trường Hà dường như giật mình bừng tỉnh, chậm rãi rời khỏi môi của Lạc Thất.

Môi của nàng bị hắn gặm sưng tấy, còn có vài vệt máu hơi đọng lại, môi của chính hắn cũng hơi đau, vị máu mằn mặn.

Hai người có hơi thở gấp nhìn đối phương, cho đến khi những giọng nói từ bên ngoài ngày càng gần hơn. Lạc Thất cuối cùng cúi đầu chỉnh lại bộ y phục bị hắn nhàu loạn, che đi làn da trắng nõn bị lộ ra ngoài.

- Trường Hà…

- Ừm?

- Ngươi có hối hận vì lúc nãy đã lãng phí nhiều thời gian như thế không? Nếu không thì ta… có thể đã trực tiếp trao cho ngươi rồi.

Triệu Trường Hà mím mím môi, cũng không biết mình có hối hận hay không.

So với những chuyện giữa nam và nữ, có lẽ vừa rồi hắn đã hiểu rõ những chuyện quan trọng hơn một chút đúng không?

Nhưng mà chỉ có kẻ ngốc mới nói như vậy.

Lạc Thất lại hỏi:

- Gặm nữ nhân rồi, có phải từ bây giờ sẽ trưởng thành hơn một chút, không còn ngốc nghếch như trước nữa đúng không?

Triệu Trường Hà cũng không biết phải đáp lại lời này như thế nào, nhưng hắn thật sự cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn một chút.

Lần đầu tiên hôn môi nữ nhân, sau đó lập tức phải đối mặt với ly biệt.

Tên trai tân này thậm chí chỉ vừa mới bắt đầu hiểu đôi chút về tình yêu.

Hắn đã từng cho rằng hắn và Lạc Thất rất giống phu thê, đó có phải là tình yêu hay không?

Thật ra là không phải, đó là tình bạn cùng sống nương tựa lẫn nhau ở nơi xa lạ, chỉ vì Lạc Thất là nữ nhân, thế nên mới bị xen lẫn sự mập mờ không rõ.

Nhưng muốn tiến đến tình yêu vẫn còn một khoảng cách, hai người giúp đỡ lẫn nhau, nhưng không có mồi lửa châm ngòi thực sự.

Cho nên bọn họ mới có thể ăn ý chuyện cải trang thành nam nhân, che giấu không vạch trần, làm huynh đệ dễ dàng giải quyết mọi chuyện.

Ngược lại hôm nay, tại khoảnh khắc nàng ném dao găm xuống đất cởi bỏ phòng bị, mới xuất hiện một ngòi lửa tình yêu.

Nàng đã từ bỏ những gì nàng theo đuổi từ khi còn nhỏ.

Hắn đã từ bỏ hy vọng thoát khỏi những hạn chế trong công pháp của mình.

Nếu bọn họ vẫn là hai người đàn ông, thì có thể vẫn là bạn bè, nhưng giữa nam và nữ với nhau, chỉ có thể là tình yêu.

Đáng tiếc tình yêu này chỉ vừa mới bắt đầu đã đi đến hồi kết.

Có phải những trải nghiệm còn thiếu sót này chính là sự khác biệt giữa con trai và đàn ông?

Lạc Thất nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của mình, mặc cho nó tự do tung bay, dáng vẻ đó trông giống như một mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng hơi miễn cưỡng cười nhẹ:

- Thật ra lúc ngươi gặm ta, đó mới là dáng vẻ mà ngươi nên có… mạnh mẽ, ngang ngược, nữ nhân vốn dĩ là đồ vật có thể tùy tiện đòi lấy. Ta có cảm giác như thể từ nay về sau khó mà nhìn thấy dáng vẻ trai thẳng lúc trước nữa.

Triệu Trường Hà hỏi lại:

- Đồ vật tùy tiện đòi lấy, sao những chữ này lại xuất hiện trong đầu của ngươi rồi?

Lạc Thất nghĩ ngợi một chút, sau đó bật cười nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 47%👉

Thành viên bố cáo️🏆️