Lạc Thất cảm thấy không có ý nghĩa gì, Triệu Trường Hà cảm thấy vẫn phải tìm hiểu thêm, bây giờ hết thảy sự tình khả nghi hắn đều có thể liên hệ với vận mệnh tấm thẻ vị trí để giải câu đố tại sao lại xuyên qua đây.
Đương nhiên Lạc Thất nói cũng đúng, bọn hắn cũng không phải Hạ Long Uyên, làm sao biết Hạ Long Uyên nghĩ gì? Dù đoán thế nào cũng chỉ tới trình độ tin vịt của những đạo tặc kia thôi, đủ loại não bổ..... Việc này sợ là phải tìm cơ hội gặp mặt hoàng đế mới có thể lý giải được.
Đang lúc đánh giá, ánh sáng ôn hòa phát ra của Thanh Long Ấn trên tay Lạc Thất cuối cùng cũng biến mất, bên trong mắt Lạc Thất lóe lên tinh quang rồi biến mất.
Huyền quan ngũ trọng.
Đây không phải Thanh Long Ấn trực tiếp truyền công, mà là dấu hiệu cơ thể đã được cải thiện, mở rộng kinh mạch khiếu huyệt, chẳng những khiến những cửa ải mắc kẹt trước mắt trực tiếp đột phá, còn vì con đường sau này dọn đường, rất có thể từ nay về sau cũng không còn tồn tại cửa ải gì nữa.
Đồng thời hẳn là còn được truyền thừa một bộ Thanh Long công pháp...
Thế gian kỳ vật, tẩy kinh phạt tủy, truyền thừa thần công, vốn rất thích hợp với tình cảnh của Triệu Trường Hà. Mà bây giờ Bạch Hổ chi công, Thanh Long chi khí đều hoà lẫn với nhau truyền cho Lạc Thất, thành tựu sau này của nàng thật sự là không thể đo lường được.
Nàng thở một hơi, thấp giọng nói:
- Ta vẫn cảm thấy chiếm tiện nghi nhiều hơn rồi.
- Ngươi thật là...
Triệu Trường Hà bật cười:
- Còn nói chuyện này nữa... haizz, chúng ta hình như luôn nói về cố sự của hoàng đế, ngươi có thể kể vài câu về cố sự Thanh Long Ấn không? Ngươi nói từ nhỏ đã muốn có vật này, thứ này có liên quan gì với mẹ ngươi?
Lạc Thất gật đầu:
- Mang Sơn vốn là một đồi núi để an táng người chết. Kỷ nguyên trước tại nơi đây, đã từng chôn cất một vị đế vương, Thanh Long Ấn này thực ra là ngọc tỉ.
Triệu Trường Hà lại sửng sốt.
Cái này tựa hồ đúng là có liên hệ với Mang Sơn tại hiện thế.
Vậy theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Lạc Thất có phải cũng có thể miễn cưỡng gọi “hầu phi hầu, vương phi vương, thiên thừa vạn kỵ tẩu bắc mang?
[1]
Mối liên hệ kì quái của hiện thế với thế giới này là như thế nào...
- Cái gọi là kỷ nguyên trước là chỉ cái gì?
- Ta không rõ lắm, khi đó ta còn nhỏ, mẹ ta nói với ta cũng không nhiều. Nàng nói kỷ nguyên trước thế giới không phải như thế này mà trải qua một lần đại hủy diệt mới thành như bây giờ, hiện nay có rất nhiều nhận thức cũng là từ kỷ nguyên trước ghi chép lại, thực tế chúng ta cũng chưa từng thấy qua, tỉ như ngươi đã từng hỏi ta nhà Nghêu và nhà Kiệt, những cái đó ta cũng chỉ nghe qua thôi cũng không biết nó là thứ gì.
Triệu Trường Hà choáng váng.
Mẹ nó, đừng nói cho ta đây là Địa Cầu online mở lại đấy? Không đúng, thời kỳ Địa Cầu của mình cũng không có cường giả nào ở Bắc Mang chôn cái Thanh Long Ấn cả, nhưng Tam Hoàng Ngũ Đế lại có một đống.
- Đế Lăng này chôn hẳn là người ở kỷ nguyên trước được Thanh Long truyền thừa, Long tộc và Đế Vương vốn rất liên quan. Vốn Đế Lăng có rất nhiều cấm chế, nhưng không ở nơi này, mà ở tế đàn dưới mặt đất kia. Ở rất lâu trước kia, trong bí tịch của Tứ Tượng Giáo đã ghi chép lại nơi đây có một Thanh Long Tỉ, là của vị Đế Vương này lưu cho người hữu duyên, truyền thừa không khó tìm, cũng không phong hiểm, chỉ cần cơ duyên mà thôi.
- Thì ra là thế... Chuyện này tất nhiên đã được phá giải từ lâu rồi, sao bây giờ mới bắt đầu tìm?
- Bởi vì trước kia người phụ trách chuyện này là mẹ ta, có thể nói nàng nhận nhầm hoàng đế hiện nay là Thánh Tử. Mà theo người phụ trách ngoài ý muốn mất tích, Tứ Tượng Giáo cũng mất manh mối, đoán chừng rất nhiều năm sau mới lần nữa bị người phát hiện, bắt đầu đi tìm tiếp... Kỳ thực ta cũng không biết vị trí cụ thể, càng không biết cần Huyết Sát chi khí mới có thể kích hoạt được cửa ngầm.
Lạc Thất thấp giọng nói:
- Nói như vậy, người hữu duyên chân chính là ngươi mới đúng.
đến bây giờ nàng vẫn có chút áy náy do đoạt mất cơ duyên của Triệu Trường Hà. Triệu Trường Hà ngược lại, hắn cảm thấy đồ chơi này vốn là của Lạc Thất, nếu mình cầm, mới thật là chặn mất cơ duyên của Lạc Thất.
Là tâm tư thế nào, đơn giản nhìn xem ngươi vì ai mà lo lắng, đắn đo.
Nhìn bộ dạng áy náy của Lạc Thất, cổ họng Triệu Trường Hà giật giật, thấp giọng nói:
- Rõ ràng là chuyện tốt, ngươi và ta song song đoạt được tạo hóa, không uổng công ở Bắc Mang ăn đói mặc rách hơn một tháng, còn bày vẻ mặt đau khổ như vậy làm gì...
- Ngươi... ngươi tiền đồ khó dò, công pháp Hạ Long Uyên rõ ràng kém xa tạo hóa của Thanh Long Ấn.
Lạc Thất xoắn xuýt:
- Hơn nữa ngươi còn quấn vào hoàng thất tranh đấu, cảm giác không phải ngươi mong muốn, ta...
bỗng nhiên Triệu Trường Hà đứng dậy, tới gần một bước.
Lạc Thất vô thức lui về sau một bước.
Không gian nho nhỏ, rất nhanh liền dựa lưng vào tường, không chỗ thối lui.
Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn mắt nàng có chút bối rối, thấp giọng nói:
- Nếu đại sư huynh cảm thấy có lỗi... Vậy thì mặc nữ trang cho huynh đệ nhìn một chút.