Thấy ánh mắt có phần ngưỡng mộ của Triệu Trường Hà, Hạ Long Uyên ít nhiều vẫn chưa hết điên loạn, trong ánh mắt có phần hung tợn:
- Mặc dù mục đích của ngươi và trẫm khác nhau nhưng ngươi muốn về nhà, cũng rất tốt. Trẫm hỏi ngươi, ngươi muốn về, là quỳ xuống cầu xin bọn họ đưa ngươi về, hay là giẫm chân lên mặt bọn họ, nói với bọn họ rằng, ta đây tự mình đi được! Hỏi thêm một câu, để trẫm đến đây, như vào ngục tù, bằng gì?
Triệu Trường Hà nhìn mái tóc bạc phơ của hắn, trong lòng có chút xao động.
Có thể hắn và mình là người cùng thời, chỉ là bị ném vào thế giới này trước mình mấy chục năm, tạo nên phong vân tuyệt thế của riêng hắn. Bất kể làm mưa làm gió thế nào, về bản chất, đây cũng là người đã xa nhà mấy chục năm mà không được về…
Tất nhiên là trông hắn không có vẻ gì là muốn về, cũng không phải là người phản kháng, người anh hùng cái thế này, nghĩ đến việc giẫm đạp lên càn khôn, thay thế vào đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây