Lạc Thất rất khổ cực nói:
- Nhưng ta nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi nhẹ nhõm một chút, không thể trị tận gốc, ngươi là vì đột phá mà tới... Thân ngươi chịu thống khổ như vậy, còn có thể đột phá không? Hay là thôi đi?
Triệu Trường Hà thở dốc nói:
- Vừa rồi rất khó chịu, quên mất một việc... Hiện tại đỡ một chút mới nhớ tới, Tôn giáo tập đã cho ta một khỏa đan dược, xem chừng chính là để đối phó với chuyện này... Thuốc giảm đau?
Lạc Thất trầm mặc phút chốc, chậm rãi nói:
- Có lẽ là vậy. Nhưng ngươi có nghĩ tới sau này ngươi đều phải dựa vào loại thuốc này sống qua ngày, có lẽ chính là thủ đoạn mà Ma giáo dùng để khống chế ngươi. Chẳng thể trách Tôn giáo tập tận tâm dạy ngươi, cũng không sợ ngươi làm phản... Hắn có nói qua cho ngươi những thứ này không?
Triệu Trường Hà cũng trầm mặc. Tôn giáo tập quả thật có mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói được. Với góc độ của hắn, loại sự tình Ma giáo khống chế người này có phải là chuyện đương nhiên không?
Lời nói Lạc Thất ngày đó lại lần nữa quanh quẩn trong đầu hắn: Không nên tín nhiệm bất luận kẻ nào, kể cả ta, hay là Tôn giáo tập.
Triệu Trường Hà đã móc thuốc ra, lại cắn răng nhét vào trong túi.
Không có thuốc giải quyết cơn đau, chỉ dựa vào Lạc Thất đó cũng không chuyên nghiệp rõ ràng là không đủ, Triệu Trường Hà cũng không duy trì được trung bình tấn nữa, chậm rãi ngã trên mặt đất, thống khổ cuộn thành một đoàn.
Ai có thể nghĩ tới, vừa rồi vẫn là cảnh đẹp chốn nhân gian, lại còn nhìn lén tắm rửa, chỉ sau mấy hơi thở, thiên địa biến đổi.
Sương giá, đông chí.
Lạc Thất vội la lên:
- Không được thì ngừng a, sẽ không nói với ta là không thể dừng được chứ?
Triệu Trường Hà cắn răng:
- Dừng lại sau đó thì sao... Liền như vậy không luyện nữa? Phế công trùng tu?
Lạc Thất chết lặng.
Bế công lúc này, đồng dạng với triệt để phế đi căn cốt, tu cái gì cũng không được nữa.
- Còn không bằng tiến lên... xem xem cuối con đường... Có phải tử lộ hay không!
Triệu Trường Hà dùng sức nắm lấy tảng đá bên đầm nước, ngón tay hiện ra vết máu loang lổ, từ từ rơi vào trong đầm, nhìn thấy mà giật mình.
Lạc Thất lại hoảng hốt:
- Vì sao ngươi không ăn thuốc kia?
- Đã là thủ đoạn khống chế người, vậy thì tại sao phải ăn...
Triệu Trường Hà thấp giọng thở hổn hển:
- Lão tử không tin, dựa vào chính mình liền không qua được!
Lạc Thất không nói, yên lặng nhìn Triệu Trường Hà hiện ra ánh mắt điên cuồng.
Bọn hắn nói, Triệu lão đại là hảo hán.
Cho tới bây giờ Lạc Thất vẫn khịt mũi coi thường, làm gì có hảo hán nào đụng nữ nhân một chút cũng đỏ mặt?
Nhưng giờ khắc này nàng thật sự cảm thấy, đây đúng là hảo hán.
Triệu Trường Hà nắm lấy tảng đá, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Tôn giáo tập bình thường hay không bình thường ta mặc kệ, nhưng... Ít nhất ta không tin lầm ngươi.
Bỗng nhiên Lạc Thất nổi giận mắng:
- Ngươi chính là thằng ngốc!
Triệu Trường Hà thấp giọng nói:
- Ít nhất lần này, ta không cần dựa vào thuốc của bọn họ... Ta dựa vào ngươi.
Lạc Thất giật mình, bỗng nhiên cảm giác Huyết Sát chi khí hỗn loạn trong cơ thể của Triệu Trường Hà dần dần lắng lại, cơ bắp bành trướng cũng khôi phục bình thường, chỉ ẩn ẩn có ánh đỏ lưu chuyển ở trong nắm tay hắn, dưới ánh trăng lộ ra vẻ quỷ dị khó tả.
- Đột phá?
Nàng không thể tin hỏi.
- Ân.
Triệu Trường Hà nhẹ nhàng nắm tay lại, rồi mở ra, hơi cảm thụ lực lượng biến hóa, khàn giọng nói:
- Đa tạ.
Lạc Thất lắc đầu.
Nàng chỉ thay Triệu Trường Hà giảm xóc một chút, căn bản chẳng giúp được gì, Triệu Trường Hà vẫn rất đau đớn, chỉ nghe thanh âm của hắn còn khàn khàn liền biết.
Ở trong thống khổ mãnh liệt, phần lớn người ngay cả tinh lực cũng không tập trung được, ngoại trừ thiết hán chân chính, ai có thể cắn răng đi ngược dòng nước, đột phá huyền quan?
Hắn dựa vào chưa hẳn là Lạc Thất, mà là chính hắn.
Nhưng tiếp tục tu luyện, lần sau còn phải đối mặt tình huống như thế, hơn nữa lần sau khó chịu hơn lấn trước, hắn còn có thể vượt qua sao?
- Mặt khác...
Triệu Trường Hà suy yếu thở hổn hển, nụ cười trên mặt lại vô cùng vui vẻ:
- Chúng ta nhân họa đắc phúc... ta phát hiện đồ vật... Ngươi nhìn.
Lạc Thất ngạc nhiên theo ánh mắt của hắn nhìn xuống.
Trong đầm nước thẩm thấu vết máu, chẳng biết lúc nào đã uyển chuyển như rồng.
Tiếp đó giống như có sinh mệnh, vòng quanh ánh trăng trong đầm, xoay tròn không dứt.