Ngay hôm đó, Đường Vãn Trang đã đến thẳng Kim Lăng, lẽ ra Triệu Trường Hà phải tự thấy rằng việc mình ở lại nhà họ Đường đã hoàn toàn vô nghĩa nhưng lần này hắn lại không vội vã muốn đi như trước nữa.
Ngược lại, hắn rất bình tĩnh ở lại khách viện, chép lại một bản kiếm phổ đã đưa cho Tư Tư trước đó, định đưa cho Đường Bất Khí.
Như thể những cơn mưa gió bên ngoài căn bản không tồn tại vậy.
Nói về việc chép lại kiếm phổ, hắn chẳng những không cảm thấy phiền, mà ngược lại còn thấy hơi buồn cười.
Cũng giống như Đường Bất Khí, hắn vẫn luôn nghĩ Đường Vãn Trang chỉ toàn nghĩ đến công việc, chẳng giống một người bình thường. Nhưng cuối cùng, hắn phát hiện ra rằng, thực ra nàng cũng sẽ vì gia đình mình mà tính toán, cái thánh nhân trong ấn tượng cố hữu của hắn bỗng sụp đổ nhưng lại không có cảm giác sụp đổ, ngược lại còn thấy con người vốn nên như vậy, thì đấy mới là con người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây