- Thực ra trong lòng ta cũng biết, quá vội vàng, thiếu sự lắng đọng. Nhưng trước đây có rất nhiều chuyện thúc đẩy, liên tiếp xảy ra, cũng không cho ta thời gian tĩnh tâm.
Đường Vãn Trang cầm một chén canh sen chậm rãi uống:
- Lần ở Kiếm Hồ thành đó, thực ra ngài có thể nán lại tu luyện thêm một thời gian. Hàn Vô Bệnh cũng là bạn tốt của ngài, hai người vốn nên cùng nhau rèn luyện, thúc đẩy lẫn nhau, tại sao lại đi vội vàng như vậy?
Triệu Trường Hà ngẩn người, gãi đầu.
Hắn đã quên mất lý do tại sao mình đi vội vàng như vậy, hình như cảm thấy Trì Trì đã đi thì chính hắn cũng nên đi rồi…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây