Tất cả những nữ tử có mặt ở đây đều là những người ưu tú nhất của đương thời. Mỗi người có tính cách và suy nghĩ riêng của mình, không ai dựa vào ai để sinh tồn. Nếu muốn khiến đám nữ tử này sống vui vẻ hòa thuận với nhau và không xảy ra tranh cãi, thậm chí hòa hợp đến mức xếp hàng cùng nhau. Trong thời đại này ngay cả tiểu thuyết cũng không dám mơ đến.
Ngay cả sư đồ đã qua thời gian cũng vẫn âm thầm gọi nhau là: tiểu đồ đệ phế vật thối tha gì đó hay lão bà quê mùa.
Đừng nhìn Tư Tư là yêu nữ của tộc khác, nàng có vẻ thoải mái hơn trong chuyện này. Việc chủ động thay nhau, cũng chỉ vì đối phương là Nhạc Hồng Linh, nếu thay vào đó là một người không quen biết, Triệu Trường Hà thậm chí còn lo rằng nàng sẽ hạ cổ. Sự phóng khoáng của tộc khác đôi khi không phải lúc nào cũng là điều tốt...
Đến tận bây giờ Triệu Trường Hà vẫn không dám nói ai là chính thê, vì hắn sợ điều đó sẽ là ngòi nổ cho đại chiến, và cũng không dám nghĩ đến việc liệu có thể giả chết mãi hay không, chỉ còn cách không phân biệt lớn nhỏ mà làm cho qua.
Nhưng mặc dù mỗi người đều có tính cách riêng của mình, nhưng nói tóm lại không có một người nào là kiểu người không biết phân biệt hoàn cảnh mà gây sự. Nhờ một màn ứng xử khéo léo của Triệu Trường Hà, lần đầu tiên nhóm nữ nhân thuộc ba phe khác nhau này đã vui vẻ cùng nhau tổ chức một bữa tiệc đón năm mới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây