Kể cả là một con chó, trong vòng năm tháng ngắn ngủi mà liên tục ba lần lọt vào bảng Loạn Thế thì cũng đủ khiến thiên hạ chấn động rồi, trước đây đã từng có tần suất như vậy chưa?
Ngay cả khi Hạ Long Uyên ra mắt cũng không được như vậy!
Chẳng lẽ Triệu Trường Hà này là đứa con được trời chọn?
Huống hồ lần này còn liên quan đến một tiểu thư thế gia, một phường hắc đạo, ngàn dặm đột vây, máu nhuộm y phục, tính truyền kỳ và tính thời sự thực sự tràn đầy, một Phương Bất Bình nho nhỏ sao có thể so sánh được!
Đối với nhận thức của đại đa số thế nhân mà nói, Triệu Trường Hà này đúng là kiếm lời rồi!
Đây chính là ân tình trời cao của nhà họ Thôi! Từ nay về sau ai còn dám dễ dàng động đến hắn, thánh chỉ truy nã của triều đình có lớn hơn thể diện của nhà họ Thôi không? Ngay cả khi nhà họ Thôi thẳng thắn nói rằng tên tội phạm bị truy nã này do nhà ta bảo lãnh thì Đường Thủ Tọa bên kia cũng phải nể mặt mà rút lệnh.
Huống hồ đây không chỉ là thể diện, mà có thể còn trở thành con rể nhà đó…
Phá rừng chém gai hộ tống một cô nương, cho dù lúc đầu chỉ là nghĩa khí, nhưng một đường cô nam quả nữ cùng nhau vượt qua mưa gió tuyết sương, một người tuổi xuân mơn mởn, một người huyết khí phương cương, nói không có chút lửa tình nào? Thật sự là chó cũng không tin.
Nếu đôi nam nữ tự định chung thân thì có thể bị đánh cho tan tác, nhưng bây giờ cả thiên hạ đều biết... Ít nhất là Thôi Nguyên Ương này e là không thể kết hôn với những gia tộc môn đăng hộ đối khác, nào có ai muốn một nàng dâu chưa vào cửa đã bị thiên hạ nhìn thấy cái mũ trên đầu mình có màu gì chứ?
Còn nam nhân lần này có thể nói là nghĩa hiệp ngất trời, người bình thường nhìn vào ai mà không giơ ngón tay cái, nhà họ Thôi các ngươi dám trở mặt không nhận người sao? E là cũng không làm được, còn muốn mặt mũi không…
Mười phần thì đến tám chín phần là thật sự phải làm con rể, rất khó có lựa chọn khác.
Nhưng trong mắt một số người có tâm thì hướng đi này thực sự rất đáng suy ngẫm…
Xa tận kinh sư, Đường Vãn Trang đêm lên lầu cao, một mình dựa lan can, lặng lẽ ngắm trăng trên trời, hồi lâu khẽ thở dài:
- Thật không ngờ…
Thiếu niên không học được chút võ công nào, đứng trước mặt nàng ngang đao chỉ thẳng, lớn tiếng nói:
- Kẻ giết người, Triệu Trường Hà!
Hình ảnh một lần nữa hiện về trong đầu, lúc đó ai có thể ngờ được đến thời khắc này, chỉ chưa đầy nửa năm, thiếu niên đao xuất Bắc Mang, danh chấn thiên hạ!
- Nhà họ Thôi…
Đường Vãn Trang khẽ lẩm bẩm, đột nhiên ho khan.
Đằng sau có thị nữ vội vàng tiến lên khoác áo cho nàng:
- Tiểu thư, đêm khuya sương lạnh, người nên nghỉ ngơi sớm đi…
Đường Vãn Trang khẽ nói:
- Truyền lệnh xuống, có thể quang minh chính đại rút lệnh truy nã.
- ... Vâng.
Ở quận thành mà Triệu Trường Hà và Thôi Nguyên Ương từng lưu trú để ăn trộm quần áo, Thôi Nguyên Ung lúc này mới vừa đến không lâu, đang nóng lòng hỏa tốc truy hỏi quan viên địa phương đủ loại tin tức.
- Triệu Trường Hà? Thực sự từng xuất hiện ở đây, còn ăn trộm quần áo. Bên cạnh có ai không? À, có một cô nương bề ngoài đáng yêu bên trong phóng đãng sao…
Lời còn chưa dứt, trên trời đã lóe lên ánh sáng vàng.
Quan viên há hốc mồm nhìn một lúc lâu, khóe miệng giật giật không nói nên lời.
Thôi Nguyên Ung cũng ngẩng đầu nhìn, trong lòng như trút được tảng đá lớn, hỏi:
- Ngươi vừa nói gì?
- Ồ, lúc đó công tử Triệu ra khỏi thành, khí độ thật oai phong. Tôi đã nói cô nương bên cạnh chàng sao có thể đáng yêu như vậy, không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào chứ, hóa ra là tiểu thư Thôi gia, vậy thì không còn gì lạ nữa! Tôi sớm nên biết, như đóa sen mọc trong nước, trong trẻo tinh khiết, chỉ có danh môn như nhà họ Thôi mới nuôi dưỡng được thôi!
Hạ Trì Trì đang rời đi thì bước hụt một cái, suýt nữa thì ngã.
- Thánh nữ người sao vậy?
- Ta đột nhiên có chút hối hận, lúc nãy ta nên đi giết tên phản đồ kia, giờ chúng ta quay lại còn kịp không…
- … Loạn Thế Thư đã động, chứng tỏ Triệu Trường Hà và Thôi Nguyên Ương đã thoát ra ngoài, chắc chắn là Thôi Văn Cảnh đã đến, Thánh nữ người vẫn nên nghỉ ngơi đi.
- Ta biết Loạn Thế Thư đã động! Ta tức giận chính là vì Loạn Thế Thư này đã động! Ai viết cái thứ sách vớ vẩn này đấy, có biết viết sách không!
Mọi người không hiểu ra sao, Thánh nữ người tức là vì lời lẽ lúc người lên bảng không hay bằng lời lẽ này sao, không đến nỗi không đến nỗi, lời của người cũng rất lợi hại, hơn nữa người đứng thứ mười ba, cao hơn bọn họ nhiều lắm, còn cái nàng tiểu thư này mới chỉ đứng thứ hai trăm mười ba thôi.
Cách đó vạn dặm, Giang Nam.