Trên giảng đường đại học, giáo sư đang hứng trí bừng bừng mà giảng dạy về Ngũ Đại Thập Quốc.
Đột ngột có tiếng gáy truyền đến, giáo sư ngừng nói, mặt không thay đổi nhìn về phía âm thanh phát ra.
Các bạn học nhịn cười quay đầu nhìn lại hàng ghế cuối cùng trong góc lớp, ở đó có một thanh niên cao lớn gục xuống bàn đang ngủ say sưa.
- Lại là anh ta.
- Gần đây Triệu Trường Hà bị sao vậy, rõ ràng là một kiện tướng thể thao tràn đầy sức sống cơ mà? Dạo này hay thức đêm đi lầu xanh nào đó sờ mó, hay đọc tiểu thuyết Âm Dương Tạo Hóa Kinh, Khí Vận Lập Thiên thâu đêm?
Có bạn cùng phòng uể oải trả lời:
- Không có, gần đây cậu ta mỗi ngày đều gặp ác mộng, đêm hôm khuya khoắt đu đầy mồ hôi giật mình tỉnh giấc, đôi khi còn hét toáng lên, làm bọn tôi cũng nghe ồn không ngủ được.
- Cậu ta bị cái gì vậy, quỷ nhập vào người à?
Tiếng bàn tán của các bạn học lọt vào tai giáo sư, giáo sư lắc đầu, cũng không đánh thức anh, bình tĩnh gõ gõ bục giảng:
- Tiếp tục.
Triệu Trường Hà nào biết được bây giờ anh không chỉ gặp ác mộng vào ban đêm, mà đã đến mức nằm ngủ gục trên bục giảng cũng gặp ác mộng...
Tiếng ồn ào mơ mơ màng màng trên lớp học quanh quẩn bên tai, hóa thành đủ thứ âm thanh, tiếng bước chân, tiếng giết chóc, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết, cùng với âm thanh binh khí sắt thép giao kích va chạm nhau, thành một đống hỗn loạn.
Hoàn cảnh rất nhanh từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, Triệu Trường Hà biết mình tiến vào giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại mấy ngày nay.
Mỗi một lần đều giống như phim võ hiệp cổ trang, đều ở trên chiến trường chém giết đẫm máu.
Trong tay đã cảm nhận được trọng lượng quen thuộc, đó là một thanh trường đao vừa dày vừa nặng, dài ước chừng 1m50, rộng qua 10cm, Triệu Trường Hà nhất thiết phải dùng hai tay nắm chặt cùng một chỗ trên chuôi đao, bởi vì một tay không vung được thứ đồ chơi nặng như vậy, dù cho hai tay cũng rất khó nâng lên.
Trong giấc mơ lần thứ nhất không có thứ này, tay không tấc sắt bị người đuổi theo chém giết, anh hoảng hốt chạy bừa đến thi thể phụ cận bên tiện tay túm lấy, từ đó mỗi lần trong giấc mơ đều mặc định cầm cây đao trong tay.
Triệu Trường Hà không biết trong hiện thực rốt cuộc có loại đao này không, cảm giác quá nặng không cách nào sử dụng được, đây hẳn không phải là vũ khí thông thường, nhưng nó ít nhất dùng rất hiệu quả trong những trận hỗn chiến cấp thấp, miễn là anh vung được thanh đao này.
- Vụt!
Âm thanh phá không sắc bén từ bên cạnh đánh tới, Triệu Trường Hà chợt quát một tiếng, vặn eo, mượn sức vung trọng kiếm trong tay, quét ngang mà đi.
Quét đao, gió nổi!
Kẻ tập kích bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, vô ý thức cầm trường kiếm trong tay gắng gượng chống đỡ.
Bang…
Trường kiếm gãy, đầu bay lên, chỉ để lại một thi thể không đầu cứng đờ nắm một thanh kiếm gãy, trên cổ phun đầy máu tươi.
Dễ như trở bàn tay!
- Đúng là ngu ngốc, kiếm dài cùng chủy thủ cũng muốn chống lại trường đao? Làm trò hề...
Thi thể không đầu phun ra đầy sương máu, cảnh tượng máu tanh cực kỳ kinh dị, Triệu Trường Hà cũng không phải lần đầu nhìn thấy mà cảm thấy khó chịu, giờ đến tâm tư chửi bậy cũng có rồi.
Sau lưng chợt truyền đến tiếng xé gió như có như không, Triệu Trường Hà trong nháy mắt căng như dây đàn, da gà nổi hết cả lên.
Có ám khí đánh lén!
Anh vô ý thức xoay người, một cây chủy thủ lặng yên không một tiếng động từ phía bên phải bay sướt qua.
Làn gió thơm phất thổi qua, chủy thủ trong khoảng khắc đánh hụt, một bóng người như ma quỷ đã lướt đến bên trái.
Nếu cây trọng đao có nhược điểm gì trí mạng, đó là động tác quá chậm chạp. Triệu Trường Hà tính kéo đao quay lại, nhưng đã chậm một nhịp.
Chủy thủ dễ dàng xẹt qua cổ họng, cơn đau thấu xương truyền đến, mộng cảnh vỡ nát.
Hình ảnh sau cùng là một đạo thân thể tinh tế mềm mại, đang cười nhẹ đi xa.
Triệu Trường Hà giận dữ:
- Lại là ngươi, tên yêu nữ này, lão tử sớm muộn cũng có một ngày giết chết ngươi!
Anh nói xong mới nhận ra, cổ họng bị cắt mất, làm sao có thể hô khí thế mười phần như thế?
Triệu Trường Hà mở mắt ra, phía trước là lớp học im phăng phắc, từ giáo sư đến bạn học đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Giáo sư mặt không cảm xúc:
- Cùng yêu nữ làm gì, mời em kể chi tiết hơn?
Triệu Trường Hà:
- ...
Bị cả lớp nhìn như vậy còn đau hơn bị yêu nữ cắt yết hầu.
Giáo sư trở mặt:
- Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi, ra ngoài cửa đứng cho tỉnh người đi.
Triệu Trường Hà yên lặng rời đi phòng học, anh đâu phải loại người thành thành thật thật phạt đứng, anh trực tiếp đi về luôn.
Triệu Trường Hà chưa từng là học sinh tốt gò bó theo khuôn phép, huống chi trạng thái tinh thần bây giờ cũng không ổn lắm.
Mỗi ngày nằm mơ ở trong chiến trường đẫm máu, cảm giác áp lực chân thực, làm anh ngủ còn mệt hơn khi thức, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể nhất định không chịu nổi mất. Hơn nữa giấc mơ này vô cùng chân thật, mỗi lần không phải là bị loạn đao chém chết thì bị đánh lén cắt yết hầu, còn có chết bởi loạn chiến không rõ, tim đập mạnh và thống khổ đều rất chân thật, thật đến làm người ta phát điên.
Đi xem bác sĩ, bác sĩ nói do chơi game hoặc đọc tiểu thuyết đến tẩu hỏa nhập ma, đề nghị rời xa internet, còn thiếu chút nữa tiếp nhận điện trị liệu.
Nhưng Triệu Trường Hà biết mình đã rất lâu không chơi game, huống chi những tình cảnh này cùng những trò chơi mình quen thuộc cũng không giống nhau, cũng chỉ có một số điểm tương đồng… Mấy thứ như võ hiệp huyền huyễn cũng là đao thương kiếm kích, cũng không thể như Anime Gundam nha.
Là nhập ma trong tiểu thuyết?
Nhưng Triệu Trường Hà vụng trộm đăng tiểu thuyết lên Qidian bị vùi dập thê thảm giữa chợ, đã bỏ dở mấy tháng rồi, mấy tháng này ngay cả Qidian APP cũng không mở qua.
Bình thường cũng yên yên lành lành tại tập gym, chơi bóng, hơn nữa còn là hội viên câu lạc bộ bắn cung, lối sống quá lành mạnh, tại sao lại bị như vậy?
Uể uể oải oải ra trường, thời gian lên lớp buổi sáng con đường tương đối vắng vẻ, ngược lại có không ít cẩu nam nữ trốn học dạo phố đi ăn, một cây xúc xích nướng anh một ngụm em một ngụm, khiến Triệu Trường Hà trợn tròn con mắt.
Anh chỉ muốn nhét cây xúc xích nướng vô miệng con yêu nữ kia.
Thực ra trong thâm tâm của FA không thể không có tí ghen tị nào... Triệu Trường Hà bĩu môi không xem đôi cẩu năm nữ đó phát cơm chó nữa, đột nhiên quay lại đi vào hẽm nhỏ khu phố học sinh.
Đây là một hẽm cụt, bên trong toàn là cửa hàng, lúc này đa số đều đóng cửa. Triệu Trường Hà đi tới cuối con hẽm, xung quanh rất yên tĩnh, nơi này có một cửa tiệm nhỏ đang mở cửa, ở cửa có tấm biển ghi bằng chữ triện màu đen “Loạn Thế Ốc,bên cạnh cửa có treo tấm bảng “bói toán, phân tích giấc mơ.
Đây là một tiệm bói toán mới mở được ba ngày, bề ngoài cực kì khiêm tốn, nhưng tiếng tăm lại truyền đi rất nhanh.
Không có lý do nào khác, chỉ vì chủ tiệm là nữ, hơn nữa cực kì xinh đẹp. Một đám súc sinh nào đó chực chờ soi mói thảo luận qua lại hai ba ngày nay rồi, Triệu Trường Hà hôm qua nghe được cũng đến đây xem xem, đương nhiên lý do của hắn và người khác cũng không giống nhau, hắn đến đây thật sự muốn phân tích giấc mơ.
Đi từ từ vào trong cửa tiệm, bên trong không mở đèn, trông có hơi tối tăm, có một cô gái tóc ngắn ngồi yên tĩnh trong góc, đang nhắm mắt sắp xếp thẻ bài ở trên bàn.
Cô ta mặc một bộ trang phục chiến sĩ màu đen thời cổ đại, Cứ như bước ra từ trong phim võ hiệp, quả thật rất xinh đẹp. Đặc biệt là gương mặt khẽ nhắm đôi mắt, phảng phất là một bức tượng điêu khắc yên tĩnh. Nhưng Triệu Trường nhìn vào, chỉ có một cảm giác thần bí và quỷ dị.
Người bình thường có thể vừa nhắm mắt vừa sắp xếp đồ đạc sao?
- Nhắm mắt lại có thể tạo thêm chút cảm giác thần bí khi bói cho người khác, còn bản thân đang ở trong nhà sắp xếp đồ đạc thì nhắm mắt làm gì?
Triệu Trường Hà đột nhiên lên tiếng.
Nữ tử không ngẩng đầu lên, có vẻ sớm biết hắn sẽ tới:
- Tại sao lại không được, ta không thể bị mù thật sao?
- Cô đến cái nạng cũng không có, lừa ai đó?
- Tôi không cần.
Nữ tử bình tĩnh đáp lại: