Trên Thiên Thượng Nguyên, Hồng Niệm ngụy trang thành Bạch Bính, khoác trên mình bộ giáp, cưỡi Sư thú đứng bên bờ vực. Chiến trường phía dưới đã được dọn dẹp gần như sạch sẽ, bất kể là thi thể của Nhân tộc hay Ma tộc đều đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất cháy đen chứng minh nơi này vừa trải qua một trận đại chiến. Tư Không Nhai và Tiêu Thanh xuất hiện sau lưng Hồng Niệm, Tư Không Nhai hỏi: “Ngươi vẫn lo lắng cho Hải Thanh Mạc sao?”
Hồng Niệm xoay người, thấy xung quanh không còn ai khác mới nâng mặt nạ lên, cô lắc đầu: “Ta đã hiểu rồi, mỗi người tiến vào Vô Phương chi cảnh này đều cần phải trải qua thử thách thích hợp nhất với bản thân. Ta cần tôi luyện Binh Võ chi hồn, cho nên phải ra chiến trường. Chu Hi cần phải trải qua gian nan, nên mới bị ném vào Vạn Ác chi môn hung hiểm nhất. Còn Hải Thanh Mạc, thứ hắn cần rèn luyện chưa bao giờ là chiến đấu.”
“Ồ?” Tư Không Nhai nghi hoặc hỏi: “Vậy là gì?”
“Thứ trước kia luôn thúc đẩy Hải Thanh Mạc tiến về phía trước chính là mong muốn giải cứu mẫu thân. Nhưng tất cả những điều đó đã hoàn thành từ lúc hắn đánh bại Quỷ Vương trong Uổng Tử thành.” Hồng Niệm chậm rãi nói: “Nhưng hắn, vốn không phải là người kiên định chiến đấu vì thiên hạ.”
Tư Không Nhai nhún vai: “Điều này cũng đúng, hắn đã trải qua tuổi thơ vô cùng bất hạnh, sau này được ba cha con nhà họ Hải ở Lan Lăng thành cứu rỗi, điều hắn hướng tới là một cuộc sống bình yên và ấm áp. Mục tiêu chiến đấu vì thiên hạ quá xa vời, không phù hợp với hắn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây