280: Phượng minh cửu thiên
Quan Bạch Phụ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã theo ta rất nhiều năm rồi nhỉ. Ta vẫn luôn cảm thấy trong ba đồ đệ chỉ có ngươi là thân thiết với ta.”
Lôi Hồng nhíu mày nói: “Ta cũng từng cho rằng mình và Giáo hoàng đại nhân rất thân thiết. Nhưng mãi về sau ta mới phát hiện ra, thật ra Giáo hoàng đại nhân là người hoàn toàn trái ngược với ta, ngài cực kỳ căm ghét nhân gian này. Cái ngài gọi là tái khởi động, chẳng qua là muốn hủy diệt mọi thứ mà thôi. Nhưng ta không mong muốn điều này.”
“Không mong muốn ư?” Quan Bạch Phụ lẩm bẩm: “Nhưng khi ta phát hiện ra ngươi, ngươi đã rất tuyệt vọng về tẹa này. Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng muốn để nhân gian này tái khởi động trong hỗn loạn.”
Lôi Hồng lắc đầu nói: “Khi gặp Giáo hoàng đúng là ta đang trọng thương, cái chết đã cận kề. Nhưng ta vẫn rất yêu quý thế gian này. Nhớ lại khi còn nhỏ, ta ở trong một thôn trang rất đẹp. Gian nhà của chúng ta rất nhỏ nhưng có một khoảng sân không tệ, phụ thân trồng mấy loại hoa không biết tên trong đó. Ta ở căn phòng bên mé, trước cửa có một con đường lát đá sỏi, bên trên treo dây nho. Tới mùa nho có quả, ta luôn nhảy nhót hái quả, nhưng năm nào cũng rất chua. Phụ thân luôn nói sang năm sẽ ngọt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây