Tiếng nói nhỏ còn đang tiếp tục: “Ngươi rốt cuộc đến thăm ta sao, Trương Tử Chân”
Thân thể Trương Nguyên Thanh cứng đờ, bỗng dừng bước. Trương Tử Chân, là tên của cha! Ảo thính rồi? Trương Nguyên Thanh sắc mặt cứng ngắc đứng ở tại chỗ, phản ứng đầu tiên là mình xuất hiện ảo thính, tiếng nói nhỏ bên tai không phải chân thật, mà là mình chịu lực lượng nào đó ảnh hưởng sinh ra ảo thính. Dù sao tên của cha không có khả năng bị người ngoài biết được, cho nên khả năng lớn nhất là, tiếng nói nhỏ bên tai bắt nguồn từ trong lòng hắn. Nhưng vì sao sẽ là tên của cha, nếu là lực lượng tương tự ảo thuật ảnh hưởng mình, vậy dẫn động nhất định là thứ khát vọng nhất ở sâu trong lòng mình. Mình cũng không khát vọng tình thương của cha, đối với người cha đã mất nhiều năm chỉ còn ấn tượng mơ hồ. Khi Trương Nguyên Thanh nghi hoặc khó hiểu, Phó Thanh Dương phía trước phát hiện hắn khác thường, giọng điệu dị thường nghiêm túc, nói: “Đừng có dừng lại, đi!”
Trong thanh âm của bách phu trưởng ẩn chứa lực lượng làm người ta tin phục, đầu óc Trương Nguyên Thanh thoáng tỉnh táo, tạp niệm biến mất.
Hắn nín thở tập trung tinh thần, không đi quản tiếng nói nhỏ bên tai, sải bước đuổi kịp bóng lưng mặc âu phục màu trắng, đi về phía cổng vườn bách thú.
“Trương Tử Chân, người lại muốn đi, ngươi tên tiểu nhân bội bạc này!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây