Mặt mũi Trần Nguyên Quân tràn đầy thống khổ, có đồ vật gì muốn từ trong đầu chui ra ngoài, đầu đau đớn như muốn vỡ ra.
Vật kia, là hình ảnh vỡ nát, là ký ức không trọn vẹn, là bộ dáng thê lương bất lực của dì Chu, là một đoạn chuyện cũ phủ bụi gần bốn năm.
Những hình ảnh này nhanh chóng hiện lên, tan vỡ, cuối cùng hóa thành tiếng lẩm bẩm quanh quẩn bên tai, quen thuộc lại xa lạ, trong dịu dàng lộ ra bi thương:
“Nguyên Tử chẳng mấy chốc sẽ trở về, quên chuyện ngày hôm nay, xóa hồ sơ...”
Trần Nguyên Quân ngồi xổm ở bên cửa sổ, đau tới mức mồ hôi đầm đìa, đau tới mức mắt đầy tơ máu, lẩm bẩm: “Dì, dì trẻ...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây