Hắn nhấm nuốt vài giây, ở sau khi bài trừ vài cái suy đoán trong lòng, lộ ra nụ cười: “Như vậy xem ra, bệ hạ đã chạy khỏi cung. Lúc trước thái hậu chọn con làm hoàng hậu, ta đã biết bà ấy muốn mượn Dương gia kiềm chế Trịnh gia, nghĩ hẳn bà ấy còn để lại sự chuẩn bị ở sau trong cung, bằng không bệ hạ là trốn không thoát hoàng cung.”
Quan Nhã bừng tỉnh đại ngộ: “Bệ hạ sau khi chạy khỏi hoàng cung, nhất định sẽ thử hướng ngài cầu cứu, cho nên Trịnh Văn Hàn là đang ôm cây đợi thỏ.”
Dương Chính vuốt râu cười nói: “Vân Nhi, con tạm ở lại phủ thêm một đoạn thời gian, vi phụ sẽ tìm được bệ hạ.”
…
Rời Dương gia, dọc trục đường chính của quốc đô quay về, Khương Tinh Vệ oán giận nói: “Vì sao không trực tiếp đi vào? Em ném qua một quả cầu lửa, chúng ta Hỏa Hành đi qua, liền có thể vào Dương phủ, đến lúc đó hô to hoàng đế ở đây, đám gián điệp kia muốn ngăn cũng không ngăn được, chúng ta không phải có thể móc nối với Dương gia rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây