“Sao có khả năng!” Lão lời lẽ kịch liệt lớn tiếng phản bác, vừa phản bác còn vừa nhìn về phía người bên cạnh, “Căn bản không có chuyện này, toàn nói hươu nói vượn, ngươi gạt người không được chết tử tế biết chưa?”
Phẫn nộ đứng dậy, chen đám người ra, hùng hổ bỏ đi.
Bởi vì lão đã phát hiện, ánh mắt người xung quanh nhìn lão đều đã thay đổi, các bác trai vẻ mặt đầy cảnh giác cùng địch ý, các bác gái thì vẻ mặt hóng hớt.
Trương Nguyên Thanh hướng bóng lưng lão hô: “Lão bá, tuổi lớn như vậy rồi, an an phận phần dưỡng lão, đừng làm những trò lòe loẹt đó nữa.”
“Nguyên Tử!” Lúc này, cậu cơm nước xong từ trong tòa nhà đi ra, vẫy tay một cái, “Đi, khiêu vũ quảng trường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây