Cái này cũng ý nghĩa, Thiên Phạt không thể ở trong ngắn hạn một bước đến nơi khóa mục tiêu Minh Vương, mình hẳn là có thể dẫn trước bọn họ.
Trương Nguyên Thanh nói: “Không mua bánh chưng nhân thịt nữa, Nữ Vương, trước khi trời tối đến Kha Thành, tôi cần xử lý mấy đám tiểu lâu la.”
Ba ngày sau, chiếc xe nhỏ màu trắng thường thường không có gì lạ đã đến ngoại thành Nam Minh thị Bát Quý tỉnh*.
Màn đêm vừa lúc buông xuống, xe chạy ở quốc lộ xám xịt, hai bên là ruộng lúa cùng dãy núi, đỉnh đầu là bầu trời đêm màu lam đen, các ngôi sao lẻ loi lóe lên.
“Bát Quý tỉnh thật nhiều núi nha, khắp nơi đều có. Annie tỷ tỷ, sơn thủy Bát Quý tỉnh có thể xưng là một đặc sắc, để sau em dẫn chị đi chơi.” Tạ Linh Hi ghé vào bên cửa kính xe, nhìn ngắm bên ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây