Vệ Trăn lắc đầu dịu giọng nói: “Sao có thể chứ?”
Nàng không phải là nữ nhi quá thẹn thùng xấu hổ, sẽ vì mấy câu “thừa nhận là gian của nàng, hai người vẫn luôn âm thầm gặp gỡ” của hắn mà suy nghĩ miên man, mà hiển nhiên Kỳ Yến cũng không hề có ý như thế.
Thú thật, ngoài cái đêm hắn xông vào khuê phòng của nàng thì giữa hai người vẫn luôn dùng lễ đối đãi lẫn nhau, chứ không hề có gì vượt quá khuôn phép.
“Nhưng có vài lời ta nói quả thực không giả.”
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng nói của chàng thiếu niên, nàng ngoảnh mặt lại, làn tóc dài lướt qua mặt, đôi mắt rực sáng nhìn về phía nàng, cả người chìm trong ánh nắng mùa xuân vừa đẹp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây