Kỳ Yến xuống giường lại đốt một ngọn nến khác.
Khi ánh lửa ánh vào mi mắt, Vệ Trăn theo bản năng híp mắt lại. Nàng lấy áo ngoài khác lên người, mà Kỳ Yến cũng đã mặc quần áo xong, che đi phần thân trên cởi trần.
Trong lúc vô tình, Vệ Trăn thoáng nhiên qua vòng eo của thiếu niên, tay trái của nàng vẫn còn để lại chút xúc cảm khi mơn trớn cơ bắp trên eo hắn, năm ngón tay không khỏi nhẹ nhàng cuộn tròn.
Thiếu niên xoay người lại, ánh nến chiếu sáng lên gò má tái nhợt của hắn, trong mắt có ít tơ máu nhàn nhạt, trông có vẻ vô cùng tiều tụy, thứ duy nhất không hề thay đổi chính là con ngươi sáng ngời như đã hắc diệu kia.
Kỳ Yến đi đến nói: “Lúc nãy ta còn chưa nói cẩn thận với ngươi. Kỳ gia đã không có việc gì, mấy ngày nay ta vẫn luôn chạy tới chạy lui giữ thủ đô và biên cảnh Sở quốc, vội vàng tìm kiếm chứng cứ, bởi vì sợ bị tiết lộ phong thanh nên không cho người khác lộ tin tức ra bên ngoài, hiện tại chuyện này đã xử lý xong, cho nên ta đến báo cho người một tiếng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây