Tóc dài của nàng bị thổi bay ra ngoài cửa sổ, chạm vào quần áo của hắn. Kỳ Yến vừa mới định mở miệng, mới chú ý thấy Ngụy Vương còn đang ngồi phía sau nàng.
Hắn đến gần hơn một chút, hạ giọng, ánh mắt trong trẻo, giống như chứa đầy nắng xuân: “Ta làm ngươi bị thương, phải bồi thường lại cho ngươi, chuyện ta hứa với ngươi còn chưa từng làm được, đợi sau này gặp lại, chắc chắn sẽ không quên lời hứa.”
Hắn siết chặt dây cương dừng ngựa lại, Vệ Trăn nhìn hắn, bóng dáng của hắn đứng giữa cảnh xuân, thiếu niên giơ tay chào tạm biệt nàng, núi xanh ở hai bên xe ngựa lui dần ra sau, hắn và đoàn xe của bọn họ càng ngày càng xa.
Đến lúc không còn nhìn thấy được bóng dáng của hắn nữa, Vệ Trăn mới quay trở về trong xe ngựa ngồi xuống.
Bình sứ nho nhỏ kia bị nàng nắm trong lòng bàn tay, còn mang theo hơi ấm của mùa xuân, khóe môi Vệ Trăn không khỏi cong lên, chắp tay trước ngực nâng bình sứ lên, lập tức đối diện với ánh mắt của Ngụy Vương và vương hậu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây