Phủ thừa tướng.
Lại là một ngày đẹp trời, màn gió nhẹ đong đưa theo gió, ánh nắng trưa từ khe hở giữa màn trúc chiếu thẳng vào, rơi xuống tà váy màu xanh nhạt của nữ tử ngồi trên giường, ánh mắt nàng dịu dàng, nhìn đứa bé đang ngủ say trong nôi, hai tay nhẹ nhàng lắc lư nôi.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Nhạc Xu ngẩng đầu lên, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đi đến.
“Phu nhân, thừa tướng hồi phủ.”
Nhạc Xu chậm rãi buông nôi ra, mới vừa định đứng lên, Tả Doanh đã bước dài vài bước đi đến mép giường, đặt tay lên vai nàng nói: “Không cần phải đứng dậy đón ta, A Xu cứ ngồi đó là được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây