Cảnh Hằng thay đổi sắc mặt: “Các ngươi bắt ta làm con tin sẽ dễ dàng hơn việc tự mình tốn công vất vả tấn công thành trì rất nhiều.
Kỳ Yến nói: “Chưa chắc. Sở Vương không nhớ rõ đệ đệ của ngươi đã thượng vị bằng cách nào sao? Có không ít thủ hạ của hắn đều nghe lệnh ta, chỉ cần ngươi chết, người thức thời ở Sở quốc sẽ tự động dâng lên thành trì bằng cả hai tay.”
Vệ Trăn nói: “Sở Vương vẫn còn ôm ý nghĩ bậy bạ, cảm thấy chỉ cần ngươi còn sống trên đời này là lại có thể vùng dậy làm lại lần nữa sao? Chỉ khi xử tử Sở Vương ngay tại chỗ, ta mới có thể coi như diệt trừ hậu hoạn. Nhưng cứ như thế mà tha cho người, tội nghiệt trên người ngươi lại không thể rửa sạch sẽ được. Vậy thì để những người bên cạnh ngươi gánh chịu thay vậy, ta sẽ đối xử thật tốt với mẫu hậu của ngươi, không chỉ có bà ta, mà còn cả phụ vương của ngươi nữa, ta sẽ cho người khai quật vương lăng của Sở Vương, kéo thi thể của ông ta ra ngoài, để đệ đệ của ta đích thân quất xác ông ta, tất cả những gì các ngươi nợ mẫu thân của ta, tất cả đều phải trả lại cho bà ấy!”
Hai chữ “quất xác” quá chói tai, gò má Cảnh Hằng trở nên vặn vẹo: “Vệ Trăn, ngươi muốn quật vương lăng của Sở quốc ta sao?”
Vệ Trăn vẫn cứ mỉm cười như cũ: “Nghiệt mà phụ thân ngươi làm lúc còn sống, cho dù ông ta đã chết rồi thì vẫn phải trả lại cho Vệ phu nhân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây