Ban ngày nhiều người dõi theo Vệ Trăn, nàng vẫn có thể buộc mình phải kiên trì nhưng đến đêm muộn, sự mỏi mệt và bất lực như thủy triều ập đến.
Trong thành hỗn loạn vô cùng, đã không có ai chú ý đến nàng, trên làn váy nàng dính đầy bụi bặm, nàng ngồi đại xuống một góc tường ngẩng đầu lên nhìn màn đêm trên bầu trời.
Nàng tựa đầu lên bức tường sần sùi, chạm lên chuỗi dạ minh châu trên người rồi cẩn thận dùng tay áo lau vết máu dính trên đó đi.
Nàng nhìn viên dạ minh châu lẳng lặng tỏa ra ánh sáng rực trong màn đêm, khóe môi nàng hơi cong lên, tuy ban đêm lúc nào nàng cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng nhưng khi vào đêm nàng cuối cùng cũng có chút thời gian dùng để nhung nhớ Kỳ Yến.
Chỉ cần nhớ đến hắn nàng sẽ cảm thấy đêm đen cũng không khó trải qua đến như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây