Gương mặt ông ấy vẫn dịu dàng như xưa, ông ấy vươn tay ra phủ lên tay Vệ Trăn: “Nếu như sợ thì cứ lao vào lòng phụ vương.”
Vệ Trăn nhào vào trong lòng ông ấy: “Phụ thân.”
Ngụy vương khẽ vuốt ve hạt trân châu trên làn tóc mai của nàng, ngắm nhìn gò má của nàng: “A Trăn, khi trong đêm đen, con có thể sợ hãi, có thể nhào vào lòng phụ vương, nhưng đến khi trời sáng con không thể để cho kẻ khác trông thấy vẻ yếu ớt như thế này của con.”
Vệ Trăn bối rối ngẩng đầu lên, gương mặt Ngụy vương dưới sắc đêm như rắc lên một tầng sương bạc.
“Ngày mai tin tức quân Sở ập đến sẽ truyền ra khắp quốc đô. Bách tính trong thành sẽ hoảng loạn, khi ấy con không thể lộ ra vẻ nhút nhát ở trước mặt người ngoài, con phải nhớ rằng con là quân, vô số ánh mắt đều đặt ở trên người con, trên người con mang theo hy vọng của tất cả mọi người, con không có bất kỳ tư cách lùi bước nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây