Thần tử Sở quốc châu đầu ghé tai: “Vì sao Ngụy Vương không đích thân đến gặp mà lại cử một công chúa đến thế này, thật sự là vì già cả bệnh tật không xuống giường được, hay là Ngụy quốc thật sự không có ai khác?”
“Một nữ nhân ở vùng tây bắc hoang dã, lưu lạc đến Sở quốc của ta, dựa vào Sở quốc ta mới giữ được mạng sống, hiện tại lại biến thành công chúa Ngụy quốc, nàng ta mà có tầm nhìn xa rộng gì chứ? Chỉ sợ ở Ngụy quốc cũng không có được bao nhiêu quyền lên tiếng, vậy mà Ngụy Vương lại cho nàng đến đây thay, thật đúng là quá vớ vẩn!”
Những lời nói mang theo ác ý và trào phúng rành rành kia vang vọng rõ ràng khắp trướng.
Vệ Trăn ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện, gọi ra tên giả của người ở bên cạnh, gần như là cùng thời điểm đó, hoặc cũng có thể là trước khi Vệ Trăn lên tiếng, Kỳ Yến cũng đã nắm chặt lấy bảo kiếm ở bên hông, đi đến phía đối diện.
Sứ thần vừa mới nói xong nhìn thấy Kỳ Yến đi đến, cười nhạo nói: “Đây là nơi hòa đàm, Ngụy công chúa bảo thị vệ đến làm gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây