Vệ Trăn không nói những chuyện này cho Kỳ Yến nghe, sợ Kỳ Yến còn phải phân tâm tính toán chuyện Ngụy quốc vì nàng. Việc này một mình nàng cũng có thể từ từ ứng phó được.
Nàng giơ tay lên, kéo kéo tấm mặt nạ da người kia, Kỳ Yến khẽ suýt xoa, giơ tay che mặt, cúi đầu nói: “Đừng có kéo, đau đó.”
Vệ Trăn buông tay ra nói: “Nhưng chàng mang cái mặt nạ này thật sự quá xấu, làm trong lòng ta cảm thấy rất quái lạ, cứ có cảm giác ta đang lén giấu Kỳ Yến chàng để nắm tay thân mật với nam tử khác.”
Kỳ Yến lại vuốt phẳng mặt nạ lại lần nữa, làm nó dán sát vào gương mặt của hắn nói: “Nhưng ta cũng không thể không mang mặt nạ đúng không, nếu ta không mang, vậy chúng ta chỉ có thể tránh đi những nơi ở bên ngoài có người.”
Thấy bầu trời cũng đã dần dần sụp tối, bầu trời lại sắp mưa, bọn họ còn có thể đi đâu để tránh người ngoài đây?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây