Cơ Uyên vươn tay về phía Vệ Trăn, thấy Vệ Trăn mãi vẫn không nhúc nhích: “Đại vương đã được đưa về thủ đô, nếu hiện tại chúng ta lên đường nhanh một chút, có lẽ công chúa quay về còn có thể tranh thủ trước khi đại vương hạ táng, gặp mặt đại vương lần cuối.”
Hắn ta đưa ngọc bội đến trước mặt Vệ Trăn: “Mấy ngày trước ngọc bội của công chúa lưu lạc ra bên ngoài, bị người ta đưa đến trước mặt ta, ta phái người đi đến Cừu Du quốc hỏi thăm, biết được tung tích của công chúa, hiện tại trả ngọc bội lại cho công chúa.”
Bóng cây rơi xuống bóng dáng cao thấp khác nhau, Vệ Trăn siết chặt dây cương, quần áo bị gió thổi bay phần phật, khóe mắt nhìn thoáng qua xung quanh, số lượng hộ vệ ở hai bên chênh lệch quá nhiều, dựa vào nhân số bên nàng, không thể nào xông ra khỏi vòng vây được.
Cơ Uyên nhìn nàng: “Ta biết công chúa rất thông minh, bị bắt lại chắc chắn sẽ nghĩ cách thoát thân, trước khi đến đây ta cũng từng nghi ngờ không biết lần này có thể dẫn công chúa đi thành công hay không, vì đề phòng ngoài ý muốn, hiện tại chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn mạnh bạo.”
Trong lòng Vệ Trăn bắt đầu đề phòng. Cơ Uyên nghiêng người lùi ra sau một bước, thị vệ đứng ở phía sau hắn bước lên, trong tay cầm một cái khăn tay dính đầy bột phấn màu trắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây