Kỳ Yến nhắm mắt, yên lặng một lúc lâu: “Nếu Ngụy Vương thật sự là phụ thân của nàng, vậy nàng chắc chắn phải đi về. Nhưng chuyện hôn ước của nàng và Cơ Uyên, tuyệt đối không thể thực hiện.”
Hắn mở mắt, lộ ra đôi mắt phủ kín sương lạnh: “Cơ Uyên sẽ không sống được bao lâu.”
Vệ Trăn phủ lên tay của hắn: “Ta đang thành thân với chàng, sao có thể tái giá gả cho hắn ta được chứ, nếu chàng mượn binh của Ngụy Vương, đôi bên liên hợp thì sẽ có thể giáp công Tấn quốc, chúng ta cùng nhau đến Ngụy quốc, ta có thể giúp chàng.”
Kỳ Yến đang định mở miệng thì bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng bước chân, ngắt lời trò chuyện của hai người.
Cửa nhà bị gõ “rầm rầm”. Không phải chỉ có một người đến, mà là một đám người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây