Góc phòng kia thật sự quá nhỏ hẹp, Kỳ Yến thật sự không thể nào thoải mái tay chân mà làm việc, ôm nàng đi đến bên cạnh bàn.
Cửa sổ khép hờ, có gió chui vào, một bụi hoa nở xinh đẹp từ bên ngoài cửa sổ vói vào, rơi ở bên trên trán nàng, ba nghìn sợi tóc đen vây lấy một ít đỏ bừng, dạt dào xuân ý.
Ánh mặt trời mờ mờ, Vệ Trăn mềm nhũn nằm trong khủy tay hắn mở mắt ra, thật sự có chút mệt mỏi, nhưng mà trái tim lại được tình yêu nồng đậm bao vây lấy, vẫn chưa bình tĩnh lại, không muốn đi ngủ.
Nàng nhìn người bên cạnh, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua mi mắt của hắn, lướt qua sóng mũi cao thẳng, sau đó tay đã bị hắn bao bọc lấy.
Nàng dựa đầu vào bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: “Kỳ Yến, chàng có biết trong năm ngày ta và chàng cùng nhau ở trong hoang mạc, ta đã nghĩ gì không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây