Bữa cơm tối này ăn cực kỳ ngon miệng, sau khi hai người ăn xong thì nắm tay tiêu thực rồi nói chuyện một lúc dưới ánh trăng.
Đến đêm bọn họ trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Kỳ Yến nói: “Tối mai ta còn phải đến vương điện một chuyến, muộn mới trở về, nếu nàng đói thì cứ ăn cơm trước không cần đợi ta.”
Vệ Trăn tựa lên khuỷu tay của hắn khẽ giọng đáp một câu “được”.
Gió đêm dìu dịu thổi đến, Kỳ Yến đợi nàng ngủ say thì nắm chặt đầu ngón tay nàng, ngón tay nàng vốn nhỏ nhắn mịn màng như ngọc, nhưng giờ đây lại giống như bị lưỡi dao xoẹt qua vậy, có rất nhiều vết thương không đều nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây