Trên mặt nàng toàn là nước, cũng không biết là nước trong hay là nước mắt, khóc lóc nói: “Mấy ngày nay chàng đều không ngủ ngon, ta sợ hãi chàng sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào, chỉ có một chút nước, nếu cứ uống mãi, hai chúng ta đều có khả năng sống không nổi, chỉ có thể tiết kiệm...”
Vệ Trăn nằm trong lòng ngực hắn khóc thút thít, lồng ngực hắn phập phồng, nhìn thiếu nữ đang thoi thóp yếu đuối trong lòng ngực, khóe mắt cũng hơi đỏ lên, nói: “Chúng ta sắp đến được ốc đảo rồi.”
Môi Vệ Trăn tái nhợt hỏi: “Không phải chàng nói còn phải đi vài ngày sao?”
“Không đi qua đó nữa. Đi chỗ khác, nơi đó gần hơn, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Vệ Trăn khó hiểu, nếu như có ốc đảo càng gần hơn, vì sao lúc trước hắn lại bỏ gần tìm xa chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây