Trước mắt Tấn Vương chỉ còn lại một mảnh ánh sáng, tất cả tiếng khóc la, tiếng chém giết đều biến mất, chỉ còn lại sự yên lặng vô biên.
Cả đời này ông ấy chỉ có ba điều tiếc nuối, tiếc nuối đầu tiên là không thể tấn công tiêu diệt các nước, thống nhất thiên hạ, tiếc nuối thứ hai là ông ấy chinh chiến mấy chục năm, không thể ở bên cạnh phu nhân, việc hối hận nhất chính là quyết liệt với con gái khi xưa...
Trước mắt ông ấy hiện lên hình ảnh con gái vừa mới đến tuổi cập kê, đóa hoa xinh đẹp giữa mày tỏa ra ánh sáng, quay đầu, chui vào trong lồng ngực của mẫu thân, cười gọi ông ấy: “Phụ vương.”
Tấn Vương vươn tay về phía con gái.
Ông ấy đã có thể nói với con gái, ông ấy có đối xử tử tế với con của nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây