Nàng xoay người, đột nhiên ôm chặt lấy hắn, Kỳ Yến bất ngờ, bị nàng ôm đến lui ra sau một bước, Vệ Trăn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ánh lên ánh tuyết lấp lánh mờ ảo, cười nói: “Ta biết, là chàng vẫn luôn âm thầm điều tra thân thế giúp ta. Trên đường đến Tấn quốc, ta cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến mà thôi, chàng lại nhớ kỹ trong lòng. Kỳ Yến, cảm ơn chàng.”
Vệ Trăn nhón chân, ôm lấy bả vai của hắn, dựa đầu vào vai hắn. Hai mắt thiếu nữ long lanh, lúm đồng tiền đáng yêu, Kỳ Yến rũ mắt, đối diện với nàng, cũng mỉm cười, dựa đầu vào khăn choàng lông cáo của nàng.
Bọn họ lẳng lặng đứng ôm nhau giữa trời tuyết, tùy ý để tuyết rơi xuống người mình.
Vệ Trăn hơi nâng cằm, dán môi bên tai hắn nói: “Lúc nãy sao chàng không nói tiếp, ngoại trừ đệ đệ, a mỗ ra, chàng cũng sẽ ở cạnh bên ta, đúng không?”
Kỳ Yến nhẹ nhàng cười, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ vào lông cáo của nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây