Nam tử trẻ tuổi đứng ở cách nàng chừng hai trượng, mặc một bộ áo gấm màu xanh biếc, tay áo xanh xanh phất phơ theo làn gió, bông tuyết nhỏ vụn liên tục dính lên quần áo hắn ta rồi lại rơi xuống, ánh mắt hắn ta bình tĩnh, dịu dàng lại ấm áp, mỗi một cử chỉ hành động đều mang theo phong nhã.
Vệ Trăn hành lễ xong đứng lên: “Không biết hôm nay Ngụy tướng vì sao lại đến đây?”
Ngụy Ngọc không nói tiếng nào, ánh mắt mịt mờ nhìn nàng, trong ánh mắt kia có rất nhiều cảm xúc nói không rõ, giống như đang xuyên thấu qua nàng để nhìn thấy thứ gì khác.
Vệ Trăn bị nhìn mà vô cùng khó hiểu, vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi: “Ngụy tướng đến tìm ta hay là đến tìm tướng quân? Nhưng mà nhắc đến thì đêm qua còn phải cảm ơn Ngụy tướng đã có lòng tốt cho ta và tướng quân mượn áo choàng, để ta đi vào lấy áo choàng trả lại cho Ngụy tướng.”
Vệ Trăn mới đi được một bước, đằng sau đã vang lên giọng của Ngụy Ngọc: “Công chúa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây