Bên ngoài điện tuyết rơi dày, mưa lớn không thôi ngừng, trong màn giường tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập nhanh gấp lềnh bềnh.
Nàng sợ đè lên vết thương của hắn bèn rục rịch cơ thể lấy tay ra khỏi lưng hắn rồi quay người nằm lên trên gối đầu, Kỳ Yến cụp mắt, vừa nhìn đã thấy vết thương kia ở trên lưng nàng, hắn sững người.
Hắn lập tức đặt tay lên: “Vết thương của nàng vẫn chưa xử lý, ta bôi thuốc giúp nàng.”
Khi hắn cởi áo ngoài của nàng ra, Vệ Trăn cảm giác vết thương trên lưng có một nỗi cảm giác đau đớn như da thịt tách rời, nàng vô thức muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Hắn đè vai nàng lại: “Chốc thôi là ổn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây